Sau Khi Mất Trí Nhớ Thành Tù Sủng Của Bệnh Kiều

Chương 3: Ác mộng

Chỉ cần nghĩ đến sự hung dữ của Lục Châu trên giường, Quý Từ Viễn liền cảm thấy đau mông nhưng anh lại không đành lòng để Lục Châu cứ nhịn như vậy, anh nhượng bộ: "Chỉ được làm một lần, anh nói dừng thì phải dừng."

Mắt Lục Châu sáng lên, cậu đè Quý Từ Viễn xuống dưới thân, co một chân kẹp giữa hai chân Quý Từ Viễn, cười nói: "Được, em đều nghe anh."

...

Màn ân ái của họ đến gần mười một giờ mới kết thúc, Quý Từ Viễn mệt mỏi không chịu nổi, vẻ mặt không vui.

Lục Châu nhanh tay nhanh mắt nhảy xuống giường, bế ngang Quý Từ Viễn lên, vẻ mặt cậu đầy áy náy: "Anh à, anh đừng giận nữa."

"Anh nói dừng, em lại không dừng." Quý Từ Viễn vòng tay qua cổ Lục Châu, bây giờ anh không còn sức lực, ngay cả khi mắng người cũng giống như đang ve vãn.

Lục Châu đẩy cửa phòng tắm, đưa tay mở đầy nước vào bồn tắm, sau đó đặt Quý Từ Viễn vào bồn tắm, không lâu sau, bồn tắm bốc lên hơi nước nghi ngút, cả phòng tắm đều chìm trong hơi nóng.

Thanh niên alpha cúi thấp mí mắt, có vẻ hơi tủi thân: "Anh đẹp trai quá, dáng người lại đẹp, em vừa nhìn thấy anh là không kiềm chế được. Đổi lại là bất kỳ alpha nào, trong hoàn cảnh đó cũng không thể dừng lại được."

Qua làn sương mù, bắt gặp dáng vẻ buồn bã của alpha, dù Quý Từ Viễn có đầy bụng tức giận cũng tiêu tan hơn một nửa: "Không có lần sau."

Lục Châu như một chú chó nhỏ cọ cọ vào tay Quý Từ Viễn, lúc ngẩng đầu lên, cậu tỏ vẻ ngây thơ vô tội nhưng khi cúi đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia cố chấp không phù hợp với vẻ ngoài của cậu.

*

Quý Từ Viễn đứng trước gương trong phòng thay đồ thắt cà vạt, đôi tay anh thon dài, các khớp xương cân đối, đầu ngón tay còn ửng hồng. Anh dùng ngón tay linh hoạt thắt một chiếc nơ Windsor trước gương, khi anh thắt cà vạt xong chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện Lục Châu đằng sau nhìn anh như một chú chó nhỏ đáng thương.

Lục Châu là một alpha hàng đầu hiếm có nhưng kỹ năng sống của cậu gần như bằng không.

Đi làm phải mặc vest, Lục Châu không biết thắt cà vạt, cậu loay hoay mãi, cà vạt cứ lệch sang một bên trên cổ cậu: "Anh có thể thắt cà vạt giúp em không?"

"Anh đã dạy em bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không biết?" Quý Từ Viễn tuy miệng phàn nàn nhưng thực tế đã đi đến trước mặt Lục Châu, cúi xuống thắt cà vạt cho cậu.

Đôi môi Lục Châu đẹp, môi trên đầy đặn, cậu nhếch môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc chắn là do anh không tận tâm dạy em thắt cà vạt nên em mới không học được."