Hy vọng bạn hạnh phúc, không chỉ trong ngày Giáng sinh.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]
*
Vào đêm Giáng sinh, cuối cùng Cận Vu Thân cũng đến lớp. Thật không dễ dàng mà, để chào đón cậu chủ này, thành phố Hằng Dự thậm chí còn có nắng lên, quét sạch khung cảnh mùa đông u ám.
Cậu chủ đeo khẩu trang màu đen, mặc áo khoác màu trắng, nghiêng người bước ra từ chiếc Nanny Van màu trắng, ánh nắng vàng nhạt buổi sáng sớm khiến cậu trông thật cao quý. Có người chào cậu, cậu ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt vì nắng. Sau khi thích ứng với ánh sáng chói chang, cậu cũng không ngần ngại đáp lại đối phương bằng nụ cười, hơi nhướng mày, đôi đồng tử vốn màu hổ phách nhạt dường như đã được tôi luyện bởi một chút ánh sao.
Khoảng thời gian này Cận Vu Thân không đến lớp, hôm nay đi học lại khiến mọi người cảm thấy khá mới mẻ.
Hàn Oánh nhìn thấy Cận Vu Thân từ xa, chạy bước nhỏ tới vỗ vai cậu: “Zak! Chào buổi sáng!”
Cận Vu Thân đút hai tay vào túi quần, uể oải đáp lại một tiếng.
Hàn Oánh thấy cậu đeo khẩu trang, lại nghe cậu nói kèm giọng mũi, hỏi: “Cậu bị cảm sao?”
“Ờm.”
“Vậy cậu uống thuốc chưa?”
“Chưa.”
Đang vào mùa lạnh, Hàn Oánh mặc một chiếc váy siêu ngắn, phối bốt cao, mái tóc dài được uốn thành lợn sóng xõa xuống vai, có trang điểm nhẹ. Cô nàng được xem là người tạo ra xu hướng thời trang, một bộ trang phục mặc một lần rất hiếm khi mặc lần thứ hai, trừ khi cô nàng rất thích nó. Trên tay cầm chiếc túi nhỏ của một thương hiệu lớn quốc tế, giá tưởng chừng không đắt nhưng mấy thứ linh tinh phối cho tương xứng tính ra còn đắt hơn cả chiếc túi.
Tầm nhìn của Cận Vu Thân hướng về Thang Chi Niệm đang ở cách đó không xa, cô sợ lạnh, quấn mình như một con gấu vậy, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sậm do Thang Nguyên tự tay đan khiến đầu cô trông nhỏ nhắn hơn.
Thang Chi Niệm nhìn thấy Chu Hiểu Dao liền chạy bước nhỏ tới quàng lấy cánh tay người ta, hai cô gái cười nói vui vẻ.
Cận Vu Thân cao ráo, đôi chân dài sải bước đi, Hàn Oánh phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thời gian này cậu ít đến lớp vậy? Tớ hỏi Wilx mấy lần, nhưng cậu ấy đều nói không biết cậu đang làm gì.”
“Sao vậy? Cậu có việc tìm tôi hả?”
“Người ta lo lắng cho cậu mà, nhắn tin cậu cũng không trả lời.”
Cận Vu Thân đột nhiên dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Hàn Oánh: “Cậu quan tâm đến tôi còn hơn cả mẹ tôi.”
Hàn Oánh mỉm cười nghiêng đầu: “Không được sao?”
“Bớt giùm.” Sự lạnh lùng khắc sâu vào xương tủy và sự vô tình hiện rõ trên trán cậu, rất xứng với hai chữ tuyệt tình.
Khuôn mặt tươi cười của Hàn Oánh tức khắc cứng đờ, ban ngày trời quang đãng nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh, vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Cận Vu Thân là người duy nhất trong trường Quốc tế Hằng Dự có thể đối xử với cô nàng lạnh lùng như vậy. Nếu không phải vì thích cậu thì cô nàng đã không cố tình lấy lòng cậu rồi.
Mọi người đều gọi Hàn Oánh là công chúa nhỏ của SWAN, cô nàng chắc chắn có sự tự tin này. Từ nhỏ đã được cung phụng nâng niu như vật báu, nũng nịu mà lớn lên, muốn gì được nấy, nhưng lại thích phải cục đá cứng đầu Cận Vu Thân. Cô nàng không phải là người nông cạn, thích Cận Vu Thân không chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai và gia cảnh của cậu, điều quan trọng là cô nàng biết Cận Vu Thân không giống những cậu công tử bột ăn chơi xa đọa trong giới, cậy quyền cậy thế của gia đình làm xằng làm bậy. Ngược lại, Cận Vu Thân rất lương thiện, cậu căm ghét cái ác, giống hệt cao thủ ẩn dật trong tiểu thuyết võ thuật, không màng danh lợi, gặp chuyện bất bình là ra tay giúp đỡ.
Nhìn bóng lưng ngạo nghễ tùy ý của Cận Vu Thân, Hàn Oánh lại cảm thấy mình đúng là có mắt nhìn.
Nếu Cận Vu Thân có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy thì cũng nhàm chán thật.
*
Hầu như không có tiết học vào đêm Giáng sinh. Ngày mai là Giáng sinh và tối nay sẽ có tiệc.
Thang Chi Niệm đang rất căng thẳng, tối nay cô sẽ lên sân khấu hát trước toàn thể học sinh trường Quốc tế Hằng Dự.
Mặc dù Tạ Bành Việt luôn an ủi Thang Chi Niệm rằng có gần 20 tiết mục biểu diễn trên sân khấu, ngoài ra còn các bài phát biểu của lãnh đạo thành phố và lãnh đạo trường, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô đâu.
Nhưng Thang Chi Niệm vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Mặc dù trước đó cô đã từng lọt vào top 10 ca sĩ hàng đầu của trường, nhưng quy mô hoàn toàn không bì được với Trường Quốc tế Hằng Dự.
Đối với bữa tiệc Giáng sinh này, Trường Quốc tế Hằng Dự không chỉ thu hút rất nhiều nhà tài trợ, mà còn có các đài truyền hình đến quay phim.
Đây không phải là điều mà một trường cấp ba của quận có thể giải quyết chỉ bằng cách dựng một sân khấu và hát vài bài, chỉ riêng diễn tập đã phải mất vài ngày.
Quá khoa trương rồi, không ngờ còn có đài truyền hình đến quay phim.
Thang Chi Niệm muốn bấm nhân trung của mình quá.
Ngược lại, Tạ Bành Việt rất tự tin. Qua mấy lần diễn tập, có vẻ như tiết mục của ban nhạc rất được công nhận. Mặc dù cô ca sĩ chính nhỏ nhắn Thang Chi Niệm có thể lo lắng, nhưng cô có một điểm rất tuyệt là chỉ cần bước lên sân khấu thì khí chất sẽ khác hoàn toàn, như thể đã bật nút tự tin tỏa sáng, khác hẳn khi ở dưới sân khấu.
Tên của ban nhạc mới được quyết định hai ngày trước, chuyện này còn phải cảm ơn cậu chủ Tiểu Cận kìa.
Tạ Bành Việt vắt cạn óc cũng không chọn được, Cận Vu Thân ngồi một bên ngậm cây kẹo mυ'ŧ trong miệng, thản nhiên nói: “Sugar Band.”
Sugar Band.
Sến quá, nhưng cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, là sao đây?
Vào giữa buổi chiều, các nghệ sĩ biểu diễn trong bữa tiệc người đang chuẩn bị hóa trang, người đang bận rộn diễn tập. Những học sinh khác không cần biểu diễn thì phân phát kẹo, chia hoa quả và chơi đùa trong lớp.
Lô cherry New Zealand đầu tiên có mặt trên thị trường được giao trực tiếp đến tay Cận Vu Thân bằng đường hàng không, quả tươi mọng nước và rất ngọt. Cậu hào phóng bảo chia ra cho mọi người, ai thấy cũng có phần, cậu cầm một hộp cherry trên tay, uể oải tựa người vào ghế sofa, cầm một quả lên cắn một miếng.
Sau một thời gian không ra nắng, làn da của cậu càng trắng hơn, còn mặc thêm một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, nước của quả cherry nhuộm lên môi cậu như son môi, khiến cậu trông giống như hồ ly tinh mê hoặc con người.
Tạ Bành Việt đi tới, lấy một quả cherry cho vào miệng nhai, mỉa mai: “Ôi, cơn gió nào đưa cậu đến thế?”
Cận Vu Thân thong dong hơi nhướng mày: “Gió Tây Bắc.”
“Vậy gió Tây Bắc này cũng được đấy chứ.” Cherry khá ngon, Tạ Bành Việt ăn thêm một quả nữa, má phồng lên: “Thang Thang đang trang điểm, muốn đi xem không?”
Cận Vu Thân trả lời dứt khoát: “Không đi.”
“Người gì vậy không biết, uổng công Thang Thang còn chạy vặt cho cậu. Thời gian này cậu không đến trường xem diễn tập cũng đã đành, tối nay phải lên sân khấu biểu diễn rồi mà cũng không thấy cậu cổ vũ, động viên người ta.”
“Có anh là đủ rồi?”
“Xí.”
Diệp Khai Sướиɠ cũng cảm thấy phản ứng của Cận Vu Thân có chút bất thường: “Sao vậy? Hai người lại cãi nhau hả?”
Cận Vu Thân nghe vậy cảm thấy kỳ lạ: “Gì mà ‘lại’? Tôi là loại người thích nổi nóng sao?”
Diệp Khai Sướиɠ và Tạ Bành Việt đồng thanh: “Đúng vậy!”
“Cảm ơn, tuyệt giao đi.”
*
Tạ Bành Việt gọi Hàn Oánh đến, nhờ cô nàng giúp Thang Chi Niệm trang điểm và phối đồ.
Thật ra hoàn toàn có thể bỏ tiền để tìm một thợ trang điểm, nhưng ở Trường Quốc tế Hằng Dự, nếu nói đến thời trang và gu thẩm mỹ thì Hàn Oánh xếp thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Từ nhỏ cô nàng đã rất thích mày mò mỹ phẩm, thích mua sắm, thích mặc đẹp, bây giờ còn đang là một beauty blogger có hàng trăm nghìn người hâm mộ. Danh tiếng của công chúa nhỏ SWAN không phải hữu danh vô thực, mùi vị dùng tiền quảng bá, còn là khách hàng hàng đầu của các thương hiệu quốc tế.
Tạ Bành Việt tin rằng với sự giúp đỡ của Hàn Oánh, chắc chắn sẽ tạo ra một Thang Chi Niệm bắt mắt.
Khi biết sẽ trang điểm cho Thang Chi Niệm, Hàn Oánh cũng không bài xích lắm. Thứ nhất là Tạ Bành Việt mở miệng nhờ cô giúp đỡ, thứ hai Thang Chi Niệm hiện đang có quan hệ tốt với Cận Vu Thân, cô nàng không nên chống đối với người ta làm gì, vì thế có hơi não tàn.
Nếu đã đồng ý giúp đỡ, Hàn Oánh cũng sẽ không làm cô thất vọng.
Hàn Oánh quan sát kỹ khuôn mặt của Thang Chi Niệm, khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, đôi mắt hình quả hạnh, sống mũi cao, tỷ lệ ngũ quan tuyệt vời. Dáng người cô cũng đẹp, tuy không có đường cong chữ S nhưng thân hình cân đối, cao một mét sáu lăm, đôi chân thon dài, vóc dáng thon thả. Chỉ là cô quá mộc mạc, không biết cách ăn mặc, lãng phí những ưu điểm bẩm sinh của mình.
Da của Thang Chi Niệm cũng rất đẹp, vào mùa đông cũng không bị khô hằn tia máu đỏ, mềm mại mịn màng và gần như không có lỗ chân lông. Đây là hiệu quả mà rất nhiều y học thẩm mỹ cũng chưa chắc làm được.
Hàn Oánh phát hiện nước da của Thang Chi Niệm trắng lên rất nhiều, ít nhất so với ngày đầu tiên cô đến trường Quốc tế Hằng Dự, trên người cô đã bớt quê mùa và trông tươi sáng hơn.
Nói thật thì, trường Quốc tế Hằng Dự thực sự nuôi dưỡng con người.
“Cậu dùng sản phẩm dưỡng da nào vậy?” Hàn Oánh cầm bông phấn trong tay, chuẩn bị đánh kem nền cho Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm ngơ ngác ngồi trước gương trang điểm sáng đèn rực rỡ, thành thật trả lời: “Tôi dùng BB cream của nhãn hiệu XX.”
“BB cream?” Vẻ mặt Hàn Oánh không thể tin nổi, “Cậu đang giỡn với tôi hả?”
Loại kem dưỡng ẩm cô nàng dùng có giá hàng nghìn đô còn không hiệu quả bằng làn da của Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm có chút bất lực: “Cậu ngộ ghê, tôi nói thì cậu không tin, không tin cậu lại muốn hỏi. Lẽ nào nhìn tôi giống kẻ nói dối hả?”
Hàn Oánh phì cười thành tiếng, nhún nhún vai: “Ai biết được chứ.”
Thang Chi Niệm không muốn phí thời gian giằng co với Hàn Oánh. Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, cô thực sự hồi hộp.
Buổi biểu diễn của một ban nhạc không chỉ đơn giản là việc một mình cô đứng trên sân khấu, ngộ nhỡ đến lúc đó quên lời hay gì đó thì sẽ liên lụy cả nhóm.
“Cụp mắt xuống.” Hàn Oánh dùng tiếng Trung nhắc Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm ngoan ngoãn làm theo.
Nhìn Hàn Oánh nghiêm túc dùng dụng cụ trang điểm bôi bôi trét trét lên mặt mình, Thang Chi Niệm cảm thấy khá thú vị. Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ trang điểm. Cũng không phải không hứng thú, chỉ là cảm thấy hiện giờ chưa cần thiết. Ở độ tuổi này, cô đang ở thời kỳ trẻ trung và xinh đẹp nhất, không có khuyết điểm nào rõ ràng trên khuôn mặt, nên cũng không cần quá nhiều màu sắc che đậy.
Ngoài ra, mỹ phẩm khá là tốn tiền.
Hàn Oánh đúng là một chuyên gia trang điểm. Cô nàng dùng bút chì kẻ lông mày cẩn thận phác thảo hình dạng lông mày lộn xộn của Thang Chi Niệm, đến gần nhìn, ra xa nhìn, rồi nhìn cô trong gương, có thể nói là không bỏ sót một góc nào.
Thang Chi Niệm cũng kinh ngạc phát hiện, dưới tay Hàn Oánh, khuôn mặt của mình dường như đã thay đổi sang một diện mạo mới.
Trở nên vô cùng tinh tế.
Hàn Oánh chỉ mất chưa đầy nửa tiếng để trang điểm cho khuôn mặt của Thang Chi Niệm, sau đó bắt đầu tạo kiểu tóc cho cô. Cô nàng đã suy nghĩ kỹ về bộ trang phục, chọn phong cách đen ngầu gợi cảm có đính kim cương, nên tóc của Thang Chi Niệm được uốn thành những lọn sóng lớn.
Chiếc máy uốn tóc ngoan ngoãn hiểu chuyện trong tay Hàn Oánh, chỉ trong vòng vài phút, cô nàng đã uốn xong mái tóc dài của Thang Chi Niệm, sau đó lấy chiếc phụ kiện tóc pha lê đã chuẩn bị trước ra, cài vào hai bên tóc tạo điểm nhấn.
Sau khi hiệu ứng trang điểm tổng thể hoàn thành, Hàn Oánh hài lòng giơ ngón tay cái lên tự khen mình.
Thang Chi Niệm cũng cảm thấy khó tin, chớp mắt nhìn mình trong gương. Hàn Oánh đặc biệt gắn lông mi giả cho cô, là kiểu gắn từng sợi một, mi trên và dưới đều gắn, khiến đôi mắt cô to gấp đôi.
Khi Chu Hiểu Dao đến cũng đúng lúc Thang Chi Niệm vừa trang điểm xong.
“Trời ạ, Thang Thang, cậu xinh quá!” Chu Hiểu Dao điên cuồng giơ ngón tay cái lên.
Hàn Oánh thúc giục Thang Chi Niệm: “Mau đi thay quần áo đi. Không biết size có vừa không.”
Thang Chi Niệm hoàn toàn khuất phục trước tay nghề điêu luyện của Hàn Oánh, ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Trang phục biểu diễn còn được Hàn Oánh “tài trợ”.
Trước khi Hàn Oánh tài trợ, không phải Tạ Bành Việt không chuẩn bị cho Thang Chi Niệm, nhưng sau khi Hàn Oánh xem xong lại tỏ vẻ chán ghét: “Cái quái gì vậy? Bộ đồ xấu xí như thế, sao có thể xứng với lớp trang điểm của em?”
Vì vậy Hàn Oánh hào phóng lục lọi tủ quần áo của mình, tìm thấy bộ quần áo này phù hợp với cả màn trình diễn tối nay và hình ảnh của Thang Chi Niệm.
Kiểu dáng của chiếc váy này hơi khoa trương, mặc hàng ngày sẽ rất hở hang, Hàn Oánh chỉ mới mặc một lần, nhưng rất phù hợp để dùng làm trang phục biểu diễn.
Không lâu sau, Thang Chi Niệm thay xong quần áo đi ra.
Mặc một chiếc áo khoác da màu đen đính kim cương, kết hợp với quần đùi da và một đôi bốt Martin đế dày, toàn bộ dáng người cao lên bảy tám phân.
Bộ đồ hơi rộng so với Thang Chi Niệm, nhưng bù lại có phong cách cool ngầu oversize.
“Đẹp quá!” Chu Hiểu Dao sắp chảy nước miếng rồi, nhìn Thang Chi Niệm với vẻ si mê.
Hàn Oánh khoanh hai tay nhìn Thang Chi Niệm từ trên xuống dưới, sau đó lắc lắc đầu: “Quần áo nhìn rộng quá, tóc để xõa xuống trông không đẹp. Nào, để tôi đổi kiểu tóc cho cậu.”
Thế là sau vài phút, Hàn Oánh đã tết một vài bím tóc cho Thang Chi Niệm, sau đó đính một vài viên kim cương Swarovski siêu sáng bóng lên khóe mắt của cô.
Ừm, cảm giác này mới đúng!
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Hàn Oánh bắt đầu thu dọn mỹ phẩm của mình.
Thang Chi Niệm đi tới, đưa tay chạm vào lưng Hàn Oánh, nói: “Cảm ơn cậu.”
Hàn Oánh không ngờ Thang Chi Niệm sẽ nói lời cảm ơn với mình.
Cô nàng vốn tưởng rằng mình không quan tâm đến mấy lời khách sáo như cảm ơn hay không, nhưng khi thực sự nhìn thấy khuôn mặt hài lòng và chân thành của Thang Chi Niệm, trong lòng cô nàng như nở một bông hoa nhỏ, cảm thấy rất vui.
“Cảm ơn cái gì? Đàn anh Kelsen nhờ tôi giúp mà.”
“Vậy cũng phải cảm ơn cậu.”
Hàn Oánh xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc, giọng điệu thản nhiên: “Cậu phải cố lên đó, đừng phụ thành quả hơn một giờ của tôi.”
Thang Chi Niệm gật đầu, cười tươi như hoa hướng dương: “Ừ!”
Trước khi màn trình diễn chính thức bắt đầu, Thang Chi Niệm vẫn đợi trong phòng thay đồ. Các thành viên ban nhạc lần lượt đến để chuẩn bị trang điểm, con trai trang điểm đơn giản, không phức tạp và tinh tế như các cô gái, nên xếp hàng ở phía sau.
Mấy người họ không khỏi há hốc mồm sau khi nhìn thấy Thang Chi Niệm.
Albert: “Ôi chúa ơi, Thang Thang em không ăn diện cũng không nhìn ra nha, trang điểm vào nhìn hệt như nàng tiên vậy.”
Truman: “Chậc, có biết ăn nói không thế? Thang Thang của chúng ta vốn là một tiểu tiên nữ.”
Tạ Bành Việt đi vào cuối cùng, đi vòng vòng quanh Thang Chi Niệm: “Em gái Thang Thang lợi hại thật, anh trai em cũng tự thấy hổ thẹn rồi nè.”
Thang Chi Niệm hiếm khi ngượng ngùng: “Năn nỉ đó, anh đừng trêu em nữa mà.”
“Anh phải gọi Zak vào xem!” Tạ Bành Việt vừa nói vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh Thang Chi Niệm.
Tim Thang Chi Niệm đập nhanh hơn, lập tức giựt điện thoại của Tạ Bành Việt, “Đừng!”
Nhìn bộ dạng hoàn toàn khác lạ của mình, cô bỗng có chút ngượng ngùng, không dám để Cận Vu Thân nhìn thấy.