Khó Bảo

Chương 35: ℕɠɵạı Ŧìиh

Thang Chi Niệm nhìn thấy cảnh này chỉ đơn thuần là sự tình cờ.

Có lúc không thể không thừa nhận, thực tế luôn huyền ảo hơn.

Cuối tuần cận kề lễ Giáng sinh, Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao hẹn nhau đi đạp xe ở ngoại ô.

Thời tiết ấm áp, ánh nắng chói chang, họ mang theo sách vở và một ít đồ ăn trong ba lô rồi định ra bãi cỏ gần đó tắm nắng, sẵn tiện pha trà bên bếp lửa.

Chu Hiểu Dao biết một nơi rất hay, nghe nói là khu vườn sau nhà của người giàu ở thành phố Hằng Dự. Vì giá nhà ở khu vực lân cận này rất cao nên cơ sở vật chất hỗ trợ môi trường xung quanh đương nhiên là hàng đầu.

Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao khởi hành vào buổi chiều, mất gần một tiếng đạp xe, đến nơi tầm một giờ hơn.

Khi mùa đông gặp nắng ấm, trên bãi cỏ cũng đã có vài người, có lẽ là những người dân sống gần đó.

Môi trường thực sự tốt, gần hồ nhân tạo, nước trong lấp lánh. Trên bãi cỏ không có nhiều người, chỉ lác đác vài người, nhìn qua cũng không lạnh lẽo lắm. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những cành liễu ven đường, ở miền Nam, ngay cả trong mùa đông lạnh giá, thoạt nhìn vẫn xanh tươi. Nắng đẹp quá, ấm áp rọi xuống cơ thể, nóng hừng hực. Cách đó không xa, có người đang dắt một đứa trẻ tập đi, dù có ngã trên bãi cỏ cũng không sợ đau.

Tìm một nơi thoáng đãng trải tấm thảm dã ngoại không thấm nước có nền hoa li ti.

Thang Chi Niệm trải những thứ mình mang theo lên tấm thảm, lấy dụng cụ pha trà ra, bắt đầu nhóm lửa đốt than.

Chu Hiểu Dao ở bên cạnh nhìn thấy lạ lẫm, lấy khoai lang đã rửa sạch cùng những thứ khác ra, đặt lên dụng cụ nướng bánh, sau đó lấy điện thoại ra bật chế độ chụp ảnh.

“Thang Thang, cậu đỉnh quá à!” Chu Hiểu Dao đúng là một cao thủ nịnh hót, giá trị tình cảm luôn đạt chuẩn.

Thang Chi Niệm được khen lòng lâng lâng, giống như một con trâu chăm chỉ làm việc xoay vòng tại chỗ, vừa nấu trà vừa pha trà sữa, bản thân cô không vội uống, sẵn sàng thỏa mãn Chu Hiểu Dao trước.

“Trà sữa ngon quá!” Hai mắt Chu Hiểu Dao sáng ngời, “Tay nghề của cậu đủ để mở quán trà sữa rồi đó!”

“Làm gì khoa trương đến vậy.” Miệng thì khiêm tốn nói không quan tâm, nhưng bông hoa hướng dương nhỏ bé trong lòng lại đang quay vòng tròn.

Cách pha trà sữa thực ra rất đơn giản. Lọc nước trà lài đã pha để loại bỏ bã trà, sau đó đổ sữa đun sôi vào, thêm đường tùy thích.

Chu Hiểu Dao chụp ảnh trà sữa đăng lên khoảnh khắc WeChat với chú thích: Thang Thang rất giỏi!

Cái đuôi vô hình sau lưng Thang Chi Niệm gần như vươn tới tận trời rồi.

Không lâu sau, Tạ Bành Việt gọi điện hỏi Thang Chi Niệm đang ở đâu: “Sao ra ngoài chơi cũng không rủ anh trai? Không có lương tâm.”

Anh nhìn thấy bài đăng của Chu Hiểu Dao trên Khoảnh khắc liền bấm like rồi gọi ngay cho em gái mình. Nhìn đi, vẫn là người anh này làm đúng chức vụ, luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của em gái mình.

Thang Chi Niệm quá vô tội, đây là cuộc hẹn mới sáng nay của cô với Chu Hiểu Dao mà: “Vậy anh muốn đến không? Em gửi định vị cho anh.”

Tạ Bành Việt nói: “Thôi bỏ đi, không làm phiền hai em.”

Chu Hiểu Dao bên cạnh, vẻ mặt mong chờ thoáng chốc chuyển thành thất vọng.

Thấy vậy, Thang Chi Niệm vội hóa thân thành Thần tình yêu Cupid mời Tạ Bành Việt: “Đến đi, em sẽ đãi anh trà sữa do chính tay em tự pha, ngon lắm.”

Tạ Bành Việt nói: “Lần sau đi, anh phải đi tìm Zak, tên nhóc đó thời gian này có hơi quá đáng rồi.”

Đã như vậy, Thang Chi Niệm cũng không tiện mời bằng được nữa.

Chu Hiểu Dao cũng không vì vậy mà tỏ ra u ám quá độ.

Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao mỗi người mang theo một cuốn sách, dự định sẽ dành cả buổi chiều ở đây.

Hầu hết các cô gái ở độ tuổi này đều yêu thích các thể loại tiểu thuyết ngôn tình giả tưởng, và Chu Hiểu Dao cũng không ngoại lệ. Cô ấy mang theo cuốn tiểu thuyết “Có người yêu thầm tôi suốt 11 năm”, chỉ cần nhìn tựa đề là khiến người ta cảm thấy là kẻ đần nói chuyện chiêm bao.

Thang Chi Niệm thỉnh thoảng cũng đọc những cuốn sách thể loại này. Cô biết rõ nhân vật trong sách quá hoàn hảo, giống như những con búp bê hình người được nặn bằng tay. Tồn tại không nhất thiết là hợp lý, nhưng chắc chắn có lý do tồn tại của nó. Thể loại sách này cô không bài xích, nhưng cũng không nghiện.

Thang Chi Niệm cũng mang theo một cuốn sách, phiên bản gốc tiếng Anh của “Kiêu hãnh và định kiến”, về bản chất, cuốn sách này có thể cùng loại với cuốn sách mà Chu Hiểu Dao mang đến.

Thang Chi Niệm chủ yếu muốn học tiếng Anh, đọc tiểu thuyết gốc tiếng Anh và nâng cao khả năng đọc của mình. Lý do này thực sự quá có sức thuyết phục với bản thân.

Cái nắng giữa trưa gay gắt đến nỗi khiến đầu người ta muốn bốc khói. Không lâu sau, họ di chuyển đến dưới gốc cây, nơi một bên có thể phơi nắng và một bên có thể che nắng, sự kết hợp quá tuyệt vời.

Cứ phơi nắng thế này, có cảm giác như đang ở đầu hạ. Hai bên má của Thang Chi Niệm ửng đỏ vì nắng, Chu Hiểu Dao cũng gần như vậy. Tuy nhiên, Chu Hiểu Dao đã bôi kem chống nắng, trong khi Thang Chi Niệm lại không bôi kem chống nắng.

“Sao có thể không dùng kem chống nắng chứ? Một năm bốn mùa đều phải chống nắng đó!” Chu Hiểu Dao lập tức phổ cập kiến thức, nếu không dùng kem chống nắng thì da sẽ sạm đen, sạm đen chỉ xếp thứ hai, người trông sẽ già đi đó!

Thang Chi Niệm không thèm để ý, “Đen thì đen, già thì già thôi.”

“Con gái phải trắng một chút thì trông mới đẹp.”

“Tớ thấy màu da nào cũng đẹp, tự tớ thấy vui là được.”

“Được, cậu bướng đi.”

Một giờ sau, Thang Chi Niệm nằm trên mặt đất đứng dậy vươn vai giãn gân cốt vô tình chú ý tới một người cách đó không xa.

Mặc dù Thang Chi Niệm chỉ gặp qua Cận Hoành Tuấn một lần, nhưng khó mà quên được.

Khí chất của Cận Vu Thân là một chuyện, chỉ xét về trang phục ăn diện tinh xảo, cũng là điều hiếm thấy ở người thường. Ông ấy chắc hẳn là một người rất có tính tự giác kỷ luật, đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng mái tóc vẫn đen dày, bóng lưng thon gầy, trông rất phong cách trong chiếc áo sơ mi trắng. Điều đáng kinh ngạc nhất phải là khuôn mặt của ông ấy, vừa có sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành nhưng cũng vừa có khí chất anh hùng mà một chàng trai trẻ nên có.

Nhìn thấy Cận Hoành Tuấn đang bế một cô bé, Thang Chi Niệm tưởng mình bị hoa mắt. Hôm nay ông ấy mặc thường phục, áo trắng quần đen, cả người trông ôn nhu hơn rất nhiều. Không đối chọi gay gắt như đêm đó khi đối mặt với Cận Vu Thân, khắp người toát ra vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ.

Không quá lời khi nói rằng Thang Chi Niệm đã gặp “ác mộng” vào đêm gặp Cận Hoành Tuấn.

Cô mơ thấy Cận Hoành Tuấn bảo cô cút ra khỏi Cận gia với vẻ mặt ghê tởm, từ trên nhìn xuống hỏi cô là cái thá gì, có tư cách gì để đứng bên cạnh Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm bị dọa tỉnh khỏi giấc mơ mãi không ngủ lại được, lúc đó mới là năm giờ sáng, quyết định lấy tập sách ra ôn bài.

Kể từ sau lần đó gặp Cận Hoành Tuấn, Thang Chi Niệm đã hiểu rất rõ lời dạy của mẹ mình, cố gắng ít ra khỏi phòng nhất có thể, cũng không quanh quẩn bên cạnh Cận Vu Thân quá nhiều.

Trùng hợp khoảng thời gian này Cận Vu Thân thường xin nghỉ phép không đến lớp, cô và cậu cũng đã có một khoảng thời gian không nói chuyện.

Cảnh tượng với góc nhìn rộng, Cận Hoành Tuấn đang bế một cô bé dễ thương trên tay, theo sau là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Người phụ nữ trẻ đó không phải là Diệp Như Chi mẹ của Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm nhớ tới mẹ từng nói, trong khoảng thời gian này Diệp Như Chi đang ở nước ngoài quay phim tài liệu, phải cuối năm mới có thể trở về.

Một suy nghĩ hoang đường thoáng qua trong đầu Thang Chi Niệm, như phát hiện ra một bí mật không thể nói ra được chôn sâu trong lòng đất tối, tim cô đập nhanh hơn.

Chu Hiểu Dao nhận thấy Thang Chi Niệm mất tập trung, xua tay trước mặt cô: “Thang Thang, cậu đang nghĩ gì thế?”

Thang Chi Niệm giật thót, như bị đánh thức, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Chu Hiểu Dao không nhận thấy có gì kỳ lạ, cô ấy đang cúi đầu gọt vỏ khoai lang. Những củ khoai lang mềm như sáp được nướng đến khi ra màu như nước đường hấp dẫn và có mùi thơm ngọt ngào.

Chu Hiểu Dao bóc xong đưa cho Thang Chi Niệm, nhướng mày nhìn cô: “Ăn nhanh đi.”

Thang Chi Niệm mỉm cười nhận lấy, há miệng cắn một miếng, nóng đến mức phun ra lòng bàn tay.

Chu Hiểu Dao vừa lo lắng vừa buồn cười: “Thang Thang ngốc, nóng đấy!”

Thang Chi Niệm lè lưỡi, thổi thổi, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, nhưng lại không biết mùi vị.

Cách đó không xa, Cận Hoành Tuấn đang chơi đùa với cô bé kia, ông bế con gái đặt lên cổ mình, cô bé mỉm cười túm lấy tóc ông. Người phụ nữ xinh đẹp ở một bên đang cầm bình giữ nhiệt trên tay, luôn nở nụ cười trên môi.

Thang Chi Niệm lấy điện thoại ra giả vờ chụp phong cảnh, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lén lút chụp lại hiện trường.

Nhưng sau khi chụp bức ảnh này, Thang Chi Niệm lại không biết phải làm sao nữa.

Lẽ nào đi gửi cho Cận Vu Thân?

Cận Vu Thân có biết chuyện này không?

Nếu cậu không biết, liệu hành động này của cô có phạm tội phá hoại gia đình người khác không?

Nếu cậu đã biết chuyện này từ sớm thì hành động của cô càng dư thừa rồi.

Rối quá.

Thang Chi Niệm đứng dậy, phủi phủi đám cỏ dại trên người, nói với Chu Hiểu Dao: “Chúng ta về thôi.”

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, còn phải mất thêm một giờ nữa để đạp xe về, đến nơi thì trời cũng tối rồi.

Thu dọn đồ đạc xong, Thang Chi Niệm lần nữa nhìn về nơi cách đó không xa. “Gia đình ba người” ở đầu bên kia hình như cũng chuẩn bị rời đi rồi, Cận Hoành Tuấn một tay bế cô bé, tay kia nắm tay người phụ nữ bên cạnh, đi về phía chiếc xe hơi sang trọng ven đường.

Bầu trời trong xanh, nhưng tâm trạng của Thang Chi Niệm lại nhuộm lên màu u ám.

Chu Hiểu Dao đề nghị đi phố ăn vặt, Thang Chi Niệm lơ đãng gật đầu đồng ý.

Trên đường đạp xe về, trong đầu Thang Chi Niệm đang cố gắng tiêu hóa những gì mình nhìn thấy. Cuối cùng điều chỉnh lại trạng thái, quyết định chôn chuyện này trong lòng.

Khi đến phố ăn vặt, Chu Hiểu Dao đi thẳng đến quán bánh ngọt có tên “Say Đường”. Cô đã thèm món Red Velvet lâu lắm rồi, nhất định phải ăn một bữa no nê.

Hôm nay là thứ bảy nên không có nhiều người xếp hàng như lần trước. Có thể sự phổ biến của hiệu ứng “blogger” đã qua và khách hàng không còn phát cuồng nữa.

Thang Chi Niệm điều chỉnh lại tâm trạng, cùng Chu Hiểu Dao xếp hàng, nhớ ra Cố Hình làm việc ở đây, vô thức liếc nhìn nhân viên thu ngân.

Hình như Cố Hình không có ở đó.

Cậu ta có chiều cao và ngoại hình bắt mắt, có thể nhìn thấy ngay trong đám đông.

Tuy nhiên, cậu ta có mặt hay không, không liên quan gì đến Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm vốn định mua một miếng bánh ngọt cho Cận Vu Thân, mặc dù lần trước cậu bày ra vẻ mặt chê bai chiếc bánh cô mua nhưng cuối cùng vẫn ăn sạch sẽ, chứng tỏ cậu không có ghét.

Dòng người dời lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao.

Đang chuẩn bị tính tiền thì Thang Chi Niệm nhìn thấy Cố Hình.

Cố Hình vẫn mặc đồng phục màu đen thống nhất của cửa hàng, trên tay cầm tấm áp phích tuyển dụng cửa hàng bánh ngọt. Có lẽ cậu ta vừa từ bên ngoài về, nhưng ánh mắt vẫn không dừng lại trên người Thang Chi Niệm, quay người dán áp phích tuyển dụng ở bên ngoài.

Sau khi thanh toán xong, Thang Chi Niệm và Chu Hiểu Dao bước ra cửa thì nhìn thấy tấm áp phích tuyển dụng. Cửa hàng bánh ngọt đang tuyển nhân viên bán thời gian, lương theo giờ khá cao.

“Có hứng thú gia nhập không?” Giọng Cố Hình đột nhiên vang lên từ phía sau.

Thang Chi Niệm quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt không mấy ôn hòa của Cố Hình.

“Tạm thời không cần.” Cũng không thể trả lời quá dứt khoát, đề phòng có việc cần thiết, thế nên chỉ có thể đáp tạm thời không cần.

Cố Hình gật đầu, nói nếu cần thì đến tìm cậu ta.

Người ta mỉm cười chào đón, Thang Chi Niệm đương nhiên cũng phải tỏ thái độ tốt: “Ừm, cảm ơn.”

Cố Hình nói: “Đã lâu không gặp.”

Chu Hiểu Dao bên cạnh rất kinh ngạc khi gặp Cố Hình ở đây.

Tưởng rằng Cố Hình chỉ là nhân viên bán hàng nên mới tới hỏi Thang Chi Niệm xem có muốn đi làm bán thời gian hay không, nhưng không ngờ cậu ta lại nói ra một câu không rõ ràng như vậy.

Chu Hiểu Dao quay người lại, dùng ánh mắt hỏi Thang Chi Niệm: Chuyện gì vậy? Hai người gặp nhau khi nào?

Thang Chi Niệm dùng mắt đáp lại: Lát nữa nói cậu biết.

Không lâu sau, Chu Hiểu Dao biết toàn bộ sự việc liền nheo mắt lại: “Thang Thang, chắc không phải Cố Hình thích cậu đó chứ?”

Thang Chi Niệm hừ một tiếng: “Làm sao có thể?”

“Vậy cậu ta cố ý bắt chuyện với cậu, lại hỏi thông tin liên lạc của cậu, còn hỏi về mối quan hệ của cậu và Cận Vu Thân, không phải thích thì là gì?”

“Có khả năng nào là cậu ta thích Cận Vu Thân không?”

Chu Hiểu Dao nghe xong cười ngặt nghẽo, ôm lấy Thang Chi Niệm cười toe toét: “Cậu không trở thành biên kịch thì thật quá đáng tiếc!”

*

Lúc Thang Chi Niệm mang theo chiếc bánh được đóng gói tinh xảo trở về Cận gia thì đã quá giờ ăn lâu rồi, mặt trời mùa đông lặn sớm hơn, hiện giờ bên ngoài trời đã tối đen như mực.

Thang Nguyên luôn rất ủng hộ Thang Chi Niệm ra ngoài chơi cùng bạn học nhiều hơn, quen biết nhiều người dân bản địa ở thành phố Hằng Dự, sau này nếu cô muốn làm việc và sinh sống ở thành phố này thì cũng xem như có thêm người bạn, có thêm con đường.

Thang Chi Niệm cũng mang một chiếc bánh ngọt về cho mẹ, trong lòng Thang Nguyên rất vui, nhưng ngoài mặt lại nói: “Lãng phí tiền làm gì? Mẹ đâu thích ăn những thứ này.”

“Chưa ăn sao biết không thích chứ?” Thang Chi Niệm dứt khoát múc một thìa đút cho mẹ.

Thang Nguyên thử một miếng, đưa ra đánh giá cao nhất của người trong nước về món tráng miệng: “Không ngọt, ngon lắm.”

Miếng bánh còn lại, Thang Chi Niệm mang về phòng mình. Vốn dĩ cô muốn đưa chiếc bánh này cho Cận Vu Thân, nhưng lại không tìm ra lý do gì để đưa chiếc bánh này cho cậu được tự nhiên.

Nhấp vào khung chat của Cận Vu Thân trên điện thoại, cuộc trò chuyện cuối cùng của họ kết thúc cách đây hai tuần.

Đã lâu rồi họ không nói chuyện.

[Cận Vu Thân, chiều nay tôi có mua một miếng bánh ngọt, cậu có muốn ăn không?]

Gõ xong, thấy có gì đó không ổn, lại xóa hết.

Liệu cậu có hiểu lầm rằng cô cố tình mua bánh để lấy lòng cậu? Cô không có ý định nịnh nọt như vậy.

[Cận Vu Thân, hôm nay tôi đi ngang qua tiệm bánh, sẵn tiện mang về một miếng bánh. Cậu có muốn ăn không?]

Nhập... lại xóa hết.

Cảm thấy cứ là lạ.

Bỏ đi, miếng bánh này vẫn là giữ lại tự mình ăn vậy.

Thang Chi Niệm dùng hai tay gãi gãi đầu, vò đầu bứt tóc, đúng vậy, cô sắp phát điên rồi.

Nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại, chuẩn bị mở tập tin hình ảnh ra. Nhưng trước khi bấm vào, cô lại do dự nữa.

Không biết có cần thiết phải giữ lại ảnh chụp hồi chiều không. Nếu cô không định nói với Cận Vu Thân thì bức ảnh này cũng không nên lưu lại.

Nhưng sâu thẳm trong lòng cô lại bắt đầu đấu tranh điên cuồng.

Cận Vu Thân có quyền được biết.

Lúc này Thang Chi Niệm cảm thấy mình giống như một miếng bọt biển chứa đầy nước, nếu hơi siết chặt thì nước trong cơ thể có thể bị ép ra ngoài, nhưng giây tiếp theo lại bị ném vào nước lại đầy nước, lặp lại hết lần này đến lần khác.

Người bình thường sẽ phản ứng thế nào nếu biết bố mình nɠɵạı ŧìиɧ và có gia đình khác ở bên ngoài?

Thang Chi Niệm lớp 10 có một người bạn, bố bạn ấy vì nɠɵạı ŧìиɧ, đã dẫn đến việc bố mẹ ly hôn. Kể từ đó, bạn đó bị trầm cảm và vô cùng thu mình. Trong vòng nửa năm, bố mẹ cô bạn đó đều có gia đình riêng, nhưng bạn ấy thì bị trầm cảm và thường xuyên xin nghỉ ở nhà.

Điều đáng sợ nhất của bệnh trầm cảm là cô bạn ấy luôn có ý định tự tử.

Lần cuối cùng nghe được tin về người bạn đó là cô ấy đã rạch cổ tay tự tử, rất may được gia đình phát hiện kịp thời và đưa đến bệnh viện khâu vết thương, ngăn chặn thảm kịch.

Thang Chi Niệm đột nhiên ngồi bật dậy, nghĩ tới Cận Vu Thân gần đây cũng có những phản ứng như vậy, giống hệt như bạn học cấp ba của cô.

Trong đầu Thang Chi Niệm dường như có một sợi dây nào đó nhấc bổng cô lên. Trong lòng cô không còn đắn đo gì nữa, cô xỏ dép vào, quyết định chạy ra khỏi phòng, đi về phía phòng Cận Vu Thân.

Cả đoạn đường suôn sẻ, hôm nay Cận Hoành Tuấn không có ở nhà, Cận gia cũng có vẻ hơi vắng vẻ.

“Rầm rầm rầm” lên lầu, đi thẳng về phòng Cận Vu Thân, sau đó bấm chuông, rồi điên cuồng gõ cửa.

Hồi lâu không có người đáp lại, Thang Chi Niệm dứt khoát gọi to tên cậu: “Cận Vu Thân!”

Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, cho dù Thang Chi Niệm hét khô cổ họng Cận Vu Thân cũng chưa chắc sẽ nghe thấy được. Nhưng tiếng chuông cửa thì cậu đã nghe thấy lâu rồi.

Ai đó miễn cưỡng rời khỏi giường, xỏ dép vào, lười biếng mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, khí thế hùng hổ vừa rồi của Thang Chi Niệm lập tức suy yếu hẳn.

Nhiệt độ ngoài trời vào đêm mùa đông chỉ vài độ, nhưng phòng của Cận Vu Thân vẫn duy trì nhiệt độ ổn định trên 20 độ. Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, dáng người cao như một cây thông. Trong phòng bật đèn sàn, ánh sáng vàng ấm áp bị chặn lại sau lưng, khiến dáng vẻ cậu càng cô đơn và đáng thương đến khó tả.

“Chuyện gì?” Cận Vu Thân cụp mắt xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn Thang Chi Niệm, chỉ còn lại sự vô hại.

Thang Chi Niệm nghe ra giọng mũi của cậu, hỏi: “Cậu bị cảm hả?”

Cận Vu Thân biếng nhác “ừm” một tiếng, xoay người đi vào phòng. Thang Chi Niệm theo bản năng đi theo bước chân của cậu, bước vào phòng cậu.

“Cậu uống thuốc chưa?”

“Uống thuốc gì?”

Vừa nói, cậu vừa ngồi xuống ghế sofa, cậu tiện tay ôm gối ôm vào lòng như một kẻ lười biếng, ngã lưng xuống ghế sofa nhắm mắt lại.

Buồn ngủ quá.

Thang Chi Niệm lầm tưởng Cận Vu Thân trong người không khỏe, đuổi theo qua đó ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, đưa tay sờ trán cậu.

Lòng bàn tay lạnh lẽo của cô khiến Cận Vu Thân giật mình mở mắt ra, sương mù trong mắt cậu như bị thổi tan, nắm lấy cổ tay Thang Chi Niệm.

“Cậu làm gì vậy?”

Thang Chi Niệm chớp chớp mắt: “Tôi xem thử cậu có bị sốt không.”

“Sốt cái gì?”

“Không phải cậu bị cảm sao?” Coi bộ trang thái cũng không được tốt lắm.

Cận Vu Thân khịt mũi: “Ai quy định cảm là phải sốt? Tôi không yếu đuối như vậy.”

Trông cậu rất là yếu luôn đấy.

Thang Chi Niệm cảm thấy cậu lúc này hơi đáng bị ăn đòn.

Trên thực tế, Cận Vu Thân chỉ đơn giản là buồn ngủ.

Thời gian này trời lạnh, cậu lười ra ngoài, nên dứt khoát xin nghỉ học luôn. Những năm trước cũng vậy, cậu ngang bướng, muốn nghỉ là xin nghỉ, không ai quản được cậu.

Không phải là ở nhà không có việc gì, đêm đến cậu không ngủ, ngày đêm đảo lộn, rất là khó chịu.

Còn về chuyện gì, vẫn là bí mật. Cậu không giống một số người, chuyện còn chưa thành công đã đi khoe khoang khắp nơi.

Khiêm tốn, phải khiêm tốn biết không?

Cận Vu Thân ngồi dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thang Chi Niệm: “Sao hả? Cậu lo cho tôi à?”

Thang Chi Niệm cau mày: “Không phải tâm trạng cậu không tốt sao?”

“Đúng vậy.” Cận Vu Thân biếng nhác, ôm chiếc gối vào lòng, một tay chống cằm, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn Thang Chi Niệm: “Không biết là ai lại vô lương tâm như vậy, chỉ lợi dụng tôi dạy tiếng Anh cho mình, lợi dụng xong thì ném sang một bên.”

“Cậu nói tôi?” Thang Chi Niệm dùng ngón trỏ chỉ vào chóp mũi mình với vẻ mặt khó tin.

Cận Vu Thân bị cô chọc cười: “Đúng! Là cậu, chính là cậu!”

“Tôi không có nha.” Thang Chi Niệm giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy tâm trạng của cậu trong khoảng thời gian này không tốt, không muốn làm phiền cậu… Hơn nữa, tôi có lương tâm lắm nha, hôm nay tôi ra ngoài chơi còn mua cho cậu một chiếc bánh ngọt nữa.”

“Có lương tâm vậy hả?”

“Chứ gì nữa.”

Cận Vu Thân hơi nhướng mày: “Bánh ngọt đâu?”

“Ở tầng dưới.”

“Đi lấy lên đây.” Đúng lúc cậu đang đói.

Thang Chi Niệm thở dài, đi xuống lầu lấy bánh, không thèm đôi co với Cận Vu Thân.

Nghĩ lại thì cậu cũng có chút đáng thương, chắc cậu vẫn chưa biết chuyện bố mình nɠɵạı ŧìиɧ, vẫn là vẻ mặt cậu chủ yếu đuối “ngây thơ vô tội”.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm cầm một chiếc bánh nhỏ đi lên lầu.

Cận Vu Thân liếc qua, vẫn rất kén chọn: “Sao không phải của cửa hàng SWAN?”

Thang Chi Niệm phàn nàn: “Đâu phải là cậu không biết bánh SWAN đắt cỡ nào.”

Một miếng bánh đáng giá một tháng lương của người khác. Đây mà là ăn bánh hả? Ăn vàng thì có.

Sau khi đến đó một lần, Thang Chi Niệm đã thề rằng cả đời cô sẽ không bao giờ đến nữa. Ít nhất hàng xa xỉ không cướp của người nghèo.

“Cậu keo chết đi được.”

“Đây là vấn đề keo kiệt hả? Rõ ràng cậu không biết nhân gian khổ nạn.” Thang Chi Niệm đanh mặt: “Cậu ăn không? Cậu không ăn tôi tự ăn.”

Cận Vu Thân ngay lập tức chộp lấy nó.

Đúng là trẻ con mà.

Thang Chi Niệm không thèm tranh giành với cậu.

Nó vốn là mua cho cậu mà.

“Ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì?” Cận Vu Thân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.

Thang Chi Niệm cũng không khách sáo với cậu, sang bên đó ngồi xuống.

Cận Vu Thân cầm chiếc bánh chậm rãi ăn rồi hỏi: “Nói nghe thử, tại sao cậu lại nghĩ tâm trạng tôi không tốt?”

Câu hỏi này khiến Thang Chi Niệm giật thót.

Phải nói gì đây?

Thang Chi Niệm lén liếc nhìn Cận Vu Thân, cân nhắc từ ngữ.

Trong ánh sáng lờ mờ, Cận Vu Thân vẫn dáng vẻ biếng nhác như vậy, mái tóc rối bù xù nhìn khá là chảnh. Thời gian này, trông cậu gầy đi một chút, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn.

“Có vẻ kể từ khi bố mẹ cậu về vào dịp Trung thu, tâm trạng của cậu vẫn luôn không tốt.”

Cận Vu Thân ừm nhẹ một tiếng, nhưng cũng không giấu giếm: “Tôi chỉ không ưa Cận Hoành Tuấn, không có gì khác.”

“Tại sao vậy?” Thang Chi Niệm cố ý thăm dò.

Cận Vu Thân múc một muỗng kem trên bánh, chậm rãi đưa vào miệng, đè nén nỗi đau trong lòng: “Có biết Miên Miên chết như thế nào không?”

Thang Chi Niệm gật đầu, nhớ Cận Vu Thân từng nói, là bị người ta đầu độc chết.

Đôi mày đẹp đẽ và sắc sảo của Cận Vu Thân nhìn sang Thang Chi Niệm: “Là Cận Hoành Tuấn kêu người đầu độc nó.”

Thang Chi Niệm hít một hơi: “Nhưng Miên Miên không phải là quà sinh nhật ông ấy tặng cậu sao?”

“Mạch não của ông ta không giống người bình thường.” Cận Vu Thân nhếch môi vô cảm, “Có người bố như vậy, coi như tôi xui xẻo, có thể làm gì được đây.”

Cậu cũng đâu thể dùng súng bắn Cận Hoành Tuấn dùng một mạng đổi một mạng được đúng không?

“Bố của cậu... đúng là quá đáng thật.” Ông ta còn nɠɵạı ŧìиɧ và có một đứa con riêng nữa.

Cận Vu Thân cố ý thở dài, vẻ mặt đáng thương: “Làm người thật khó, tôi trưởng thành được như vậy cũng không dễ dàng gì.”

Thật sự không dễ dàng...

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Ngay cả khi điều kiện vượt trội như Cận Vu Thân, cho dù được sự thỏa mãn về vật chất thì tinh thần của họ cũng chưa chắc được nhiều hơn những đứa trẻ bình thường.

Ban đầu Thang Chi Niệm còn có chút kiêng dè, nhưng lúc này cô không còn muốn giấu Cận Vu Thân nữa: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc, bộ dạng như sẵn sàng liều chết một cách anh dũng vậy, khiến Cận Vu Thân tò mò không biết chuyện động trời gì đây. Cậu đặt chiếc bánh trong tay xuống, bắt chước cũng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, làm động tác tay mời Thang Chi Niệm: “Mời cậu nói.”

Thang Chi Niệm hít sâu một hơi: “Hôm nay tôi ra ngoài, nhìn thấy bố cậu.”

Cận Vu Thân nhướng mày: “Hả?”

Thang Chi Niệm tiếp tục: “Tôi nhìn thấy một cảnh tượng... Tôi có chụp lại.”

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại ra, mở bức ảnh trong album ra đưa cho Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân không nhận điện thoại, chỉ sáp lại gần nhìn, hừ một tiếng: “Đồ cầm thú này, bây giờ không còn muốn giấu nữa chứ gì?”

Phản ứng của cậu quá bình tĩnh.

Thang Chi Niệm có chút nghi hoặc: “Cậu đã biết trước rồi?”

Thang Chi Niệm quên mất, Cận Vu Thân đâu phải là người bình thường.

Suy nghĩ của cậu hoàn toàn khác với những người cùng lứa.

“Ừ.” Vẻ mặt Cận Vu Thân hờ hững.

“Vậy cậu… có buồn không?”

“Có gì phải buồn? Mối quan hệ của tôi và ông ta vốn dĩ đã không tốt rồi.” Cận Vu Thân lại cầm bánh lên, “Ngược lại thấy thiệt thòi thay mẹ tôi thôi.”

“Vậy mẹ cậu có biết chuyện này không?”

Cận Vu Thân nhún vai: “Ai mà biết được.”