Phòng của Thang Chi Niệm bày trí rất đơn giản, giống như phòng đơn tiêu chuẩn trong khách sạn, nhưng ưu điểm là trang trí rất tinh xảo. Có bàn ghế, bàn học hướng ra cửa sổ, mở rèm không cản sáng, ngoài cửa sổ có bóng râm xanh.
Sau khi làm bài tập hoặc đọc sách trong một thời gian dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ bảo vệ đôi mắt mà còn giúp tâm trí cởi mở hơn.
Trong phòng chỉ có một cái ghế, sau khi bước vào Cận Vu Thân ngồi xuống chiếc ghế đó một cách rất tự nhiên. Cậu nhìn thấy cuốn bài tập ghi tên mình trên đó, tiện tay cầm lên lật xem.
Nét chữ của Thang Chi Niệm rất đẹp, nhưng vẫn không bằng Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân luyện viết chữ với mẹ Diệp Như Chi từ nhỏ, bây giờ thậm chí có thể viết bản thảo như rồng bay phượng múa.
Diệp Như Chi yêu thích hội họa, chữ viết cũng rất đẹp. Trong những năm ở nhà chuyên tâm chăm Cận Vu Thân bà cũng không nhàn rỗi, bất cứ khi nào có thời gian, bà đều sẽ cầm cọ vẽ. Cận Vu Thân thấy mẹ vẽ tranh thì cũng tò mò, dùng bút vẽ nguệch ngoạc bên cạnh mẹ.
Diệp Như Chi thấy Cận Vu Thân có hứng thú nên dạy cậu vẽ tranh và viết chữ. Tuy nhiên, cậu không có hứng thú với hội họa, nhưng lúc luyện chữ thì chịu chăm chú hơn.
Lúc đầu chỉ học 36 nét cơ bản, về sau viết thành chữ đầy đủ.
Khi còn nhỏ, có sáu chữ mà Cận Vu Thân viết nhiều nhất gồm: Bi, ái, từ, mẫn, niệm, tư.
Từ năm đến mười tuổi, Cận Vu Thân đã hình thành thói quen luyện viết chữ hàng ngày, cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ là ngẫu hứng, nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ.
Về sau không cần Diệp Như Chi dạy, cậu tự mình mò mẫm luyện viết chữ thảo. Nếu chia nhỏ ra, chữ thảo cũng có thể được chia thành nhiều loại. Cận Vu Thân đều thông thạo cả.
Trước đây, Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ không hiểu được phông chữ chữ thảo nên cả hai đều nói đùa rằng Cận Vu Thân viết bừa.
Cận Vu Thân cũng không buồn giải thích. Mãi cho đến khi giáo viên đưa bức thư pháp của cậu đi thi và giành giải nhất trong cuộc thi thư pháp cấp tỉnh, họ mới coi trọng bức thư pháp của Cận Vu Thân.
“Cậu không nghiêm túc nha Thang Chi Niệm.” Cận Vu Thân tiện tay nhặt một cây bút trên bàn và khoanh tròn vào vở bài tập, “Có lỗi chính tả.”
“Đó là vì tôi viết nét liền, không phải viết sai.”
“Đi còn chưa vững, đã muốn bay rồi.”
Thang Chi Niệm đứng sang một bên, giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên kiểm tra bài tập, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Không biết đại thiếu gia đến đây có mục đích gì, Thang Chi Niệm nhìn Cận Vu Thân, chờ đợi chỉ thị.
Nhận thấy ánh mắt, Cận Vu Thân ngẩng đầu hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu đứng ngây ra đó làm gì?”
“Cậu ngồi ghế của tôi rồi.” Vì thế tôi chỉ có thể đứng thôi.
“Vậy tôi đứng lên trả lại cho cậu?”
“Đừng, cậu vẫn nên ngồi thì hơn.”
Cận Vu Thân dựa vào ghế, dùng lòng bàn tay đỡ sau gáy, vẻ mặt nhàn nhã nói với Thang Chi Niệm: “Đưa điện thoại qua đây tôi xem thử.”
Điện thoại ở ngay trên bàn, Cận Vu Thân cứ phải nói thêm câu này, để Thang Chi Niệm tự mình lấy.
Thang Chi Niệm nhấc điện thoại lên, phát hiện trong đó quả thực có một số tin nhắn chưa đọc, đều là của Cận Vu Thân.
[Đâu rồi?]
[Thang Chi Niệm!]
[Trả lời tin nhắn.]
Mỗi tin nhắn cách nhau nửa giờ.
Cận Vu Thân nhận lấy điện thoại, liếc nhìn màn hình bị vỡ, rồi ném lại điện thoại lên bàn một cách không hề nhẹ nhàng.
Thang Chi Niệm giật thót: “Đã bị hỏng rồi, cậu còn ném nữa.”
“Ném hỏng tôi đền cho cậu.”
“Vậy cậu đền đi.”
Cận Vu Thân có di động dự phòng riêng, máy này thực chất được dùng để chơi game. Một số thương hiệu điện thoại có hệ thống khác biệt? Trải nghiệm sử dụng cũng khác nhau.
Cậu lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại, ném cho Thang Chi Niệm: “Chụp lấy.”
Không đưa đàng hoàng cho cô được sao?
Thang Chi Niệm lóng ngóng đón lấy điện thoại, sợ nó lại rơi xuống đất.
“Lấy dùng đi, tôi chán chiếc điện thoại này lâu rồi.”
Chiếc điện thoại di động mới nhất có bộ nhớ lớn nhất trên thị trường, có giá gần năm con số, nhưng cậu chỉ nói câu chán rồi “bố thí” cho Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm cũng không ngốc: “Cậu thật sự không dùng nữa?”
“Lắm lời, rốt cuộc cậu có cần điện thoại không?”
“Cần chứ.”
Nhưng điện thoại Cận Vu Thân thực sự quá đắt, đủ để Thang Chi Niệm mua những ba chiếc laptop.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thang Chi Niệm vẫn định không lấy, điện thoại cũ của cô vẫn còn dùng được, cho dù hết dùng được thì cũng vẫn có thể sửa.
Cô đổi ý: “Tôi không lấy đâu.”
Cô trả lại điện thoại cho Cận Vu Thân nhưng cậu không nhận.
Cận Vu Thân vẻ mặt phẫn nộ: “Cầm đi.”
“Không muốn.”
“Cậu không hiểu tiếng người hả?” Giọng điệu rất khắc nghiệt.
“Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?”
“Tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu, cậu nghe không?”
“Cậu nói chuyện đàng hoàng với tôi lúc nào hả?”
Còn chưa bước vào mặt đã đen thui, sau khi bước vào thì làm ông hoàng. Thang Chi Niệm cũng không muốn nói nữa.
Cận Vu Thân kiểu hiển nhiên: “Tâm trạng tôi không tốt, không được hả?”
“Vậy cậu cũng không thể lan những cảm xúc tiêu cực của mình sang tôi. Tôi đâu phải là thùng rác cảm xúc của cậu.”
Thang Chi Niệm một hơi nói hết cục tức kìm nén trong lòng, chờ Cận Vu Thân phản bác. Không ngờ cậu chỉ nhẹ nhàng nói một chữ: “Ồ.”
Thang Chi Niệm nghe mà không biết nói gì nữa, liếc nhìn cậu.
Vẻ mặt của Cận Vu Thân dường như có một nỗi cô đơn chết người, khiến người ta muốn đào sâu hơn.
Trong nhà càng nhiều người, Cận Vu Thân càng không muốn ở nhà. Tuy nhà rất lớn nhưng luôn cảm thấy không có chỗ cho riêng mình.
Sau đó, Cận Hoành Tuấn đặc biệt cho người xây thêm một biệt thự nhỏ bên cạnh để Cận Vu Thân có thể ở đó một mình. Nhưng thời gian trôi qua, Cận Hoành Tuấn biết cậu ở đó, cứ đòi qua bên đó.
Cận Vu Thân không muốn nhìn thấy Cận Hoành Tuấn.
Chờ mấy giây, Thang Chi Niệm chủ động hỏi Cận Vu Thân: “Sao tâm trạng cậu lại không tốt?”
“Không nói cậu biết.” Cậu bắt đầu nghịch cây bút bi của cô, vẻ u ám trên người cậu dường như bị quét sạch ngay tức khắc, trở lại với giọng điệu kiêu ngạo thường ngày.
Thang Chi Niệm hừ một tiếng: “Cậu không nói tôi cũng có thể đoán được.”
“Vậy cậu đoán thử xem.”
“Người cảm tính thường sẽ bị ảnh hưởng bởi một số cảm xúc như: tình bạn, tình thân và tình yêu. Hiện tại tình bạn và tình yêu cậu đều không đặt nặng, nhưng hai ngày trước bố mẹ cậu trở về, tâm trạng cậu đột nhiên trở nên tồi tệ, chắc chắn có liên quan đến họ.”
“Có phải cậu nghĩ mình rất thông minh không?”
“Ít nhất thì tôi không quá đần.”
Cận Vu Thân hừ một tiếng: “Ảo tưởng sức mạnh.”
Thang Chi Niệm không tranh cãi với cậu nữa.
Dù sao thì tâm tình cậu không tốt, nhượng bộ chút vậy.
Cô mở điện thoại của Cận Vu Thân ra, không có mật khẩu. Là chiếc điện thoại mà cậu đưa ghi âm tiếng Anh cho cô nghe trước đây. Trên giao diện có một số ứng dụng trò chơi.
Nếu Cận Vu Thân có quá nhiều điện thoại, để không cũng lãng phí, cô có thể mua lại từ cậu.
Tuy nhiên, cô nhất thời không thể chi được nhiều tiền như vậy, nên định chia theo đợt trả dần cho Cận Vu Thân, sau này có chạy vặt cho cậu cũng sẽ nhanh nhạy hơn.
Thang Chi Niệm giơ điện thoại lên hỏi: “Muốn tải phần mềm về, có cần đăng nhập tài khoản không?”
Cậu uể oải đáp: “Ờm.”
Hệ điều hành của chiếc điện thoại này khác với hệ điều hành mà Thang Chi Niệm hiện đang sử dụng.
Cận Vu Thân hỏi Thang Chi Niệm: “Biết sử dụng không?”
Thực ra nó cũng không khác lắm, Thang Chi Niệm tự mình mày mò thử chắc không thành vấn đề. Nhưng Cận Vu Thân nhất quyết đòi dạy, thì cô ở bên cạnh chăm chú lắng nghe vậy.
“Như thế này, rồi như thế kia, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cô nói cho có lệ.
Cận Vu Thân bị cô chọc tức: “Thang Chi Niệm, cậu phúc đức ba đời mới được tôi vừa dạy tiếng Anh cho vừa dạy cách sử dụng điện thoại.”
“Vậy mời cậu ăn nha.”
Con người Cận Vu Thân nhìn vừa chảnh vừa tự cao, phần lớn thời gian đều kiểu nhởn nhơ, vênh váo ta đây, nhưng cậu không bao giờ vô duyên vô cớ cậy thế hϊếp người. Cậu thuộc kiểu tính toán chi li, có thù ắt báo. Nếu ai đó tổn thương cậu một, cậu sẽ trả lại mười.
Nhưng đôi khi, Thang Chi Niệm thực sự có thể cảm nhận được lòng tốt ở Cận Vu Thân. Lòng tốt của cậu không phải kiểu giả tạo. Lần ở sân khấu tương tác, có một nhân viên bất cẩn bị ngã, Cận Vu Thân nghiêng người đỡ nhân viên đó, pha trò để đỡ ngượng ngùng: “Đừng hành đại lễ như vậy, tôi bị tổn thọ mất.”
Sau khi đứng dậy, nhân viên đó cảm ơn Cận Vu Thân, cậu vỗ vỗ vai người kia nói rằng màn trình diễn rất tuyệt vời với vẻ lấc ca lấc cấc.
Tuy chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng Thang Chi Niệm đều nhìn thấy hết.
Lần đó khi giúp Cận Vu Thân từ chối bức thư tình, Thang Chi Niệm đã hứa với Kim Hỷ Nhi rằng sẽ không cố tình nhắc với Cận Vu Thân về quá khứ giải cứu bạn nữ của cậu.
Kim Hỷ Nhi nói: “Nếu anh ấy đã quên thì thôi vậy. Có lẽ trong lòng anh ấy, em chỉ là một người qua đường mà thôi.”
Đúng vậy, cho dù là người qua đường, Cận Vu Thân cũng sẽ không làm lơ.
Biết tâm trạng Cận Vu Thân không tốt, Thang Chi Niệm muốn đãi cậu ăn thứ gì đó. Khi tâm trạng không tốt cô thường ăn đồ ngọt, trà sữa, bánh ngọt, kem. Không biết chiêu này có hiệu quả với Cận Vu Thân không, nhưng không thử làm sao biết được.
“Đãi tôi ăn gì?” Cận Vu Thân nghênh mặt nhắc nhở: “Tôi không ăn đồ ăn vặt.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Thang Chi Niệm mở cửa phòng, ló đầu ra với vẻ lén la lén lút. Hành lang vắng lặng, cũng rất rộng rãi, dường như không có người.
Cận Vu Thân đứng phía sau cô hỏi: “Cậu định ăn trộm hả?”
“Mẹ tôi bảo tôi không được ra ngoài, nếu tôi có ra ngoài thì cũng phải tránh mặt mọi.”
“Tại sao phải tránh mặt?”
“Nói chung sẽ làm phiền người nhà của cậu.”
Cận Vu Thân hừ một tiếng: “Đi theo tôi.”
Vừa khéo, cậu cũng không muốn gặp ai cả.
Đây là nhà của Cận Vu Thân, tất nhiên cậu là người quen thuộc địa hình nhất. Lúc nhỏ khi Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ đến, họ sẽ chơi trốn tìm trong tòa nhà này. Nếu thật sự muốn tìm, phải mất khá nhiều thời gian.
Từ phòng của Thang Chi Niệm đi ra, vòng qua sân sau, rồi từ sân sau đi đến cửa phụ, có thể tránh được những người ở sảnh trước và lối vào chính.
Đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm phát hiện có con đường này.
“Nhà cậu lớn thật đấy!” Còn phân cửa trước cửa phụ.
“Lớn có ích gì.” Cận Vu Thân hừ nhẹ khinh thường.
Sau khi ra khỏi cửa phụ, Thang Chi Niệm dùng điện thoại gọi taxi. Vì không muốn Cận gia biết nên không đi xe Cận gia.
Thang Chi Niệm cũng coi như chịu chi rồi.
Không lâu sau xe đến, Thang Chi Niệm đẩy Cận Vu Thân vào trong xe.
Cận Vu Thân vẻ mặt chán ghét: “Cậu đưa tôi đi đâu?”
“Đem cậu đi bán.”
“Cậu dám bán tôi thử xem, tôi là vô giá đó.”
“Ây da, cậu mau lên xe đi, đừng lải nhải nữa, biết cậu là bảo bối vô giá rồi.”
Cận Vu Thân vui rồi: “Đúng, bảo bối vô giá.”
Có một con phố thương mại gần trường, các mặt hàng trong đây tuy không đắt tiền nhưng rất đầy đủ. Bên cạnh là phố ăn vặt, gần đây đã trở thành nơi check in của những blogger.
Thang Chi Niệm chưa từng tới đó, nhưng cô đã nghe Chu Hiểu Dao nói qua.
Chu Hiểu Dao nói, ở phố ăn vặt có một tiệm bánh ngọt tên là “Say Đường”, xếp hàng phải mất nửa tiếng.
Hôm nay còn là ngày lễ nên có thể sẽ có nhiều người xếp hàng hơn.
Đây là lần đầu tiên Cận Vu Thân đến nơi thế này, không đến mức đông nghịt người, nhưng dòng người vẫn tấp nập. Cậu đi chậm, Thang Chi Niệm như sợ cậu đi lạc nên thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cậu, cuối cùng quyết định nắm lấy tay áo cậu.
Cận Vu Thân cụp mắt xuống nhìn bàn tay như chân gà của Thang Chi Niệm, nhếch mép cười: “Thang Chi Niệm, cậu lợi dụng tôi hả.”
Cô cạn lời: “Tôi mời cậu ăn đậu phụ thối!”
“Tôi không ăn đồ thối.”
“Vậy thì ăn đậu phụ Ma Bà.”
“Mất trí nhớ hả? Tôi cũng không ăn cay.”
“Vậy thì ăn tàu hũ ngọt nha.”
“Tàu hũ không phải là ăn mặn sao?”
“Mặn ngọt đều được, nếu muốn còn có thể thêm cay.”
“Cậu mất trí…”
Thang Chi Niệm ngắt lời cậu: “Nhớ rồi! Biết cậu không ăn cay!”
Cận Vu Thân hài lòng gật đầu.
Cậu thực sự rất cao, cũng rất đẹp trai, nổi bật giữa đám đông. Thang Chi Niệm đứng cạnh cậu như thể cũng được hưởng ké, người qua đường cũng nhìn cô.
Cuối cùng, cũng tìm thấy tiệm bánh tên là “Say Đường”, như Chu Hiểu Dao nói, có một hàng dài người đang xếp hàng.
Việc xếp hàng chắc chắn là giao cho cô bé chạy vặt Thang Chi Niệm rồi, cô rất tự giác, dặn dò Cận Vu Thân: “Cậu tìm chỗ nào đó gần đây ngồi đợi, chơi vài ván game, chút nữa tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu.”
Cận Vu Thân liếc nhìn hàng dài, quay người đi tìm một chỗ ngồi. Cũng không đối xử tệ với Thang Chi Niệm mà chuyển cho cô một ít tiền.
Cậu bỏ tiền, cô bỏ sức, hai bên đều hài lòng.
Thang Chi Niệm đứng xếp hàng, điện thoại “mới” trong túi rung lên.
Thì ra là Cố Hình.
[Cậu ra phía trước đi.]
Thang Chi Niệm ngáo ngơ: [Ý gì?]
Cố Hình: [Không phải cậu đang xếp hàng mua bánh ngọt sao?]
Đọc xong tin nhắn, Thang Chi Niệm ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên thu ngân của tiệm bánh, đúng thật.
Nhìn thấy Cố Hình mặc đồng phục màu đen.
[Cậu làm việc ở đây hả?] Cô hỏi.
Rốt cuộc cậu ta đang làm bao nhiêu công việc? Thiếu tiền lắm sao?
Mặc dù Thang Chi Niệm có thắc mắc, nhưng cũng rất có chừng mực mà không hỏi nhiều.
Cố Hình: [Lên phía trước đi, không cần xếp hàng, có thể dùng đặc quyền nhân viên.]
Cố Hình: [Coi như xin lỗi cậu vì sự mạo phạm lần trước.]
Nếu đã có đặc quyền nhân viên thì Thang Chi Niệm cũng không khách sáo nữa.
Trước sau chỉ mất khoảng hai ba phút, Thang Chi Niệm đã mua được bánh và đưa đến trước mặt Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân đang ở khu vực nghỉ ngơi gần đó, không chơi game mà đang ngồi xổm dưới đất đùa vui với một cô bé. Cậu mặc một chiếc áo khoác trắng và quần đen, có viền huỳnh quang ở ống quần, đi giày thể thao phiên bản giới hạn. Không hề cố tình ăn diện, chỉ là gương mặt cân mọi trang phục.
Cô bé tầm khoảng bốn năm tuổi, thắt hai bím tóc, trắng trẻo mũm mĩm.
“Chỉ cần em ngoan, anh sẽ mua kẹo cho em ăn.”
“Em không ăn kẹo. Mẹ nói không được ăn kẹo của người lạ! Anh là người lạ.”
“Anh là người lạ thế sao em còn đi theo anh? Anh nói em biết, anh là người tốt, nếu không bố em cũng sẽ không giao em cho anh.” Vẻ mặt Cận Vu Thân nghiêm túc, nhưng ngũ quan sắc xảo, lại mặc nguyên bộ đồ thể thao, khi nghiêm túc giống như sắp kiếm chuyện vậy.
Cô bé hét lên vì bị Cận Vu Thân dọa đến khóc.
Cận Vu Thân đứng lên, vẻ mặt bất lực, một tay chống nạnh, tay kia sờ trán: “Ơ kìa, em đừng khóc mà…”
Thang Chi Niệm đi đến trêu Cận Vu Thân: “Sao cậu lại có thêm một đứa con rồi?”
Cận Vu Thân thua luôn: “Bố em ấy đi vệ sinh, nhờ tôi trông giúp.”
May quá, Thang Chi Niệm đến rồi.
Cận Vu Thân đẩy cô bé về phía Thang Chi Niệm rồi đứng phía sau cô.
“Cậu mau dỗ đi.”
“Người bố đó cũng lớn gan thật.” Thang Chi Niệm ngồi xổm xuống, đưa tay ôm cô bé. Gương mặt cô dịu dàng, không hung dữ, cũng được trẻ em yêu thích hơn.
Thang Chi Niệm đưa món bánh trong tay cho Cận Vu Thân, bế đứa bé đứng dậy.
Một lúc sau, cô bé ngừng khóc, hai tay vòng qua cổ Thang Chi Niệm.
Cận Vu Thân nhìn món bánh trong tay, hỏi: “Sao nhanh vậy?” Không phải nói phải mất ít nhất nửa tiếng sao?
Cậu lấy bánh ra trêu cô bé.
Cô bé không cảm kích, quay đầu vùi mình vào lòng Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm nói: “Tôi gặp một người quen, cho tôi chen hàng.”
“Ai vậy?”
“Cố Hình.”
Thang Chi Niệm không biết gốc gác câu chuyện giữa Cận Vu Thân và Cố Hình, cho rằng họ từng chơi bóng rổ giao hữu với nhau, từng ăn cơm chung, ít nhiều cũng là bạn bè.
Đặc biệt, Cố Hình kiểu như rất rõ Cận Vu Thân nữa, Cận Vu Thân cũng không xa lạ với cậu ta.
Cận Vu Thân nhìn về phía tiệm bánh, thực sự nhìn thấy Cố Hình.
Cùng lúc đó, Cố Hình cũng nhìn thấy cảnh ngoài cửa.
Hai người nhìn nhau từ xa.
Cố Hình nghiêng đầu về phía Cận Vu Thân, cười nhếch mép.
Cận Vu Thân lạnh mặt, tự dưng không muốn món bánh trên tay nữa.