Khó Bảo

Chương 20: Cái đuôi nhỏ

Cận Vu Thân thực sự rất muốn cười.

Gặp ma hay gì?

Cố Hình lớn từng này còn chưa rời khỏi thành phố Hằng Dự, làm sao có thể gặp được Thang Chi Niệm đến từ thành phố Tứ Xuyên?

Này rõ ràng là kiếm chuyện mà.

Tạ Bành Việt đứng bên cạnh cũng chú ý thấy Cố Hình nói chuyện với Thang Chi Niệm.

Tạ Bành Việt và Cận Vu Thân như con sâu trong bụng nhau, cũng không có thiện cảm gì với người tên Cố Hình này. Nếu nói phản cảm thì cũng không đến mức đó, coi như người qua đường thôi.

Tạ Bành Việt bỡn cợt cười ra tiếng: “Sao hả? Không thích tên đó?” Ám chỉ Cố Hình.

Cận Vu Thân hừ nhẹ: “Xứng hả?” Cậu còn không để mắt tới.

Tạ Bành Việt hiểu ý, đưa tay về phía Diệp Khai Sướиɠ đang nói chuyện với ai đó, gọi bằng tên tiếng Anh: “Wilx, đi thôi.”

Diệp Khai Sướиɠ chạy bước nhỏ đến, tháo kính nắn nắn xương mũi rồi hỏi: “Zak thì sao? Không đi cùng?”

Cận Vu Thân nhìn về phía Cố Hình và Thang Chi Niệm: “Các cậu đi trước đi.”

Diệp Khai Sướиɠ và Tạ Bành Việt nhìn nhau cười: “Hiểu rồi, phải đợi cái đuôi nhỏ.”

“Cái đuôi nhỏ?”

“Anh còn chưa biết hả?” Diệp Khai Sướиɠ khoác vai Tạ Bành Việt, “Có chuyện để tám rồi.”

Cận Vu Thân không lên tiếng, sắc mặt khá bình tĩnh, nhìn Cố Hình và Thang Chi Niệm như đang xem kịch. Phòng tập đang bật máy điều hòa, người đang đầm đìa mồ hôi, lúc này đã mặc một chiếc áo khoác thể thao, từ từ kéo khóa áo bằng bàn tay có thể ôm trọn quả bóng rổ.

Tạ Bành Việt vỗ nhẹ vai Cận Vu Thân, bảo cậu nhanh đến nha, sau đó quay người rời đi cùng Diệp Khai Sướиɠ.

Nhắc mới nhớ, Cận Vu Thân và Cố Hình đã quen nhau từ rất lâu về trước.

Khi Cận Vu Thân còn học lớp 8 chương trình YP5 tại trường Quốc tế Hằng Dự, do cơ duyên nào đó, trường Quốc tế Hằng Dự và một trường cấp hai ở Hằng Dự đã cùng tham gia một hoạt động giao lưu.

Trong sự kiện giao lưu đó, Cận Vu Thân đã gặp Cố Hình.

Lúc đó Cố Hình đang học lớp 8, chiều cao đã nổi bật giữa đám người đồng trang lứa.

Hào quang trên người Cố Hình không giấu được, cậu ấy đi tới đâu cũng sẽ có một nhóm nữ sinh theo sau bàn luận.

Cận Vu Thân có ấn tượng khá tốt với Cố Hình, bởi vì trong cuộc thi mở rộng sân chơi, Cố Hình đã giành được vị trí thứ nhất, còn vì giúp đỡ người khác mà tay bị thương.

Khi nhìn thấy Cố Hình bị thương, Cận Vu Thân cố tình mang theo hộp y tế qua, vốn muốn nhân cơ hội này kết bạn.

Ai ngờ, Cố Hình kiểu như Cận Vu Thân nợ mình năm triệu vậy, nhìn cũng không thèm nhìn.

Vào một ngày tháng Năm, mặt trời ở thành phố Hằng Dự nóng như thiêu đốt, Cận Vu Thân đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, còn cầm theo một cây dù hoa li ti không biết tìm đâu ra che nắng cho mình.

Cả người cậu toát ra vẻ cậu chủ yếu đuối, vừa sợ nắng vừa sợ nóng, hiếm khi chủ động nhưng không ngờ lại bị người ta đối xử lạnh nhạt.

Cận Vu Thân bức bối gần chết, kiềm chế hỏi: Người anh em, tôi đắc tội gì cậu sao?

Chờ được một lúc, Cố Hình mới hừ lạnh nói: Không cần đâu, gia cảnh chúng ta quá khác biệt, không làm bạn được.

Câu trước không khớp câu sau này của Cố Hình thực sự khiến Cận Vu Thân sửng sốt trong giây lát.

Không phải, tại sao đột nhiên lại lái sang xuất thân rồi?

Vì Cận Vu Thân không biết rằng trong sự kiện giao lưu lần này, các trường cấp hai trọng điểm đều đang bàn tán về cậu.

Có rất nhiều người so sánh cậu và Cố Hình, cuối cùng kết luận rằng: Cố Hình cố gắng hơn nữa thì có ích gì? Chỉ với xuất thân của Cận Vu Thân đã đánh văng Cố Hình 18 con phố rồi.

Sau đó, Cận Vu Thân mới phản ứng lại, thầm mắng Cố Hình: Mẹ kiếp, cậu tán tỉnh tôi hả? Tôi đầu thai làm chướng mắt cậu hả?

Đúng là làm chướng mắt Cố Hình thật.

Một chàng trai có ngoại hình điển trai và điểm số xuất sắc, nhưng từ nhỏ đã sống trong dư luận về vụ ngộ sát của bố mình. Cố Hình từ nhỏ đã nhạy cảm và tự ti, cố gắng tích cực tiến lên, cứ ngỡ mình đã sống ở một bầu trời khác.

Nhưng sự xuất hiện của Cận Vu Thân dường như đã tát mạnh vào mặt cậu ấy.

Trong quá trình tập huấn mở rộng, Cận Vu Thân lười biếng đứng đó, không muốn phơi nắng, thậm chí còn nhờ người lấy dù đến, phong thái hệt như chàng thái tử.

Làm sao mà cậu có thể vào sân chứ, sợ làm bẩn mình, cứ đứng nhìn người khác lúc thì leo vách khi thì lăn bùn làm trò khỉ, khi nhìn thấy những màn đặc sắc thì không ngần ngại vỗ tay.

Có người sợ Cận Vu Thân khát nước, còn mang nước dâng tận miệng cho cậu, nhưng không ai nghĩ việc này có vấn đề gì.

Tất cả những điều này cho Cố Hình biết một sự thật không thể chối cãi: Dù cậu ấy có cố gắng bao nhiêu năm cũng không thể so sánh với Cận Vu Thân, người đã có tất cả mọi thứ kể từ khi lọt lòng.

Trùng hợp thay, kể từ lần hoạt động phát triển ngoài trời đó, Cận Vu Thân thường xuyên tình cờ gặp được Cố Hình.

Họ bằng tuổi nhau, một người học trường Trung học Quốc tế Hằng Dự, người kia học trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự chỉ cách đó hai con phố, có thể tình cờ gặp nhau ngay cả khi đến sân vận động.

Sự trùng hợp ngẫu nhiên này khiến Cận Vu Thân còn nghĩ rằng Nguyệt Lão trên trời đang se duyên cho họ.

Không làm bạn được thì thôi, Cận Vu Thân không có chuyện cúi đầu cầu xin Cố Hình. Không cùng chí hướng không đi chung đường, tam quan khác nhau cưỡng ép vô ích.

Cận Vu Thân cũng có nhiều bạn bè, thân thiết thì có đám Diệp Khai Sướиɠ và Tạ Bành Việt, họ đã là bạn từ khi còn nhỏ.

Diệp Khai Sướиɠ và Tạ Bành Việt không bao giờ so sánh cái gọi là gia cảnh xuất thân với Cận Vu Thân.

Sở dĩ bọn họ có thể chơi cùng nhau không chỉ vì mối quan hệ giữa các lớp phụ huynh, mà còn vì tam quan họ hợp nhau.

Ví dụ, một ngày trước khi khai giảng, nhóm người họ đã bay tới Bắc Kinh trên máy bay riêng để xem buổi hòa nhạc của ban nhạc rock nổi tiếng người Mỹ Hoylebeck, đi đi về về mọi thứ chi không dưới một triệu.

Hầu hết mọi người có lẽ sẽ không thể hiểu được, chỉ vì một buổi hòa nhạc có cần phải vậy không?

Nhưng Cận Vu Thân biết Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ hâm mộ Hoylebeck. Vì vậy, dù cậu không cuồng, nhưng cũng có thể hiểu và ủng hộ.

Họ có đủ tài chính, khả năng và các mối quan hệ nên một buổi hòa nhạc như thế này chẳng là gì đối với họ.

Nhưng nếu là một người cùng tuổi giai cấp làm công ăn lương bình thường thì sẽ không thể nào hiểu được và chỉ cho rằng điều này quá xa hoa.

Trận đấu giao lưu bóng rổ hôm nay, nếu không phải Cận Vu Thân có tham gia thì Cố Hình cũng sẽ không đến.

Những năm nay, Cố Hình dường như luôn muốn cạnh tranh cao thấp với Cận Vu Thân, nhằm chứng minh rằng dù gia đình cậu ấy không có gia cảnh hùng hậu và tiềm lực tài chính vững chắc, nhưng về năng lực cá nhân, cậu ấy cũng không hề thua kém Cận Vu Thân.

Cũng đúng, nhiều lúc Cố Hình có thể vượt mặt Cận Vu Thân.

Ví dụ như trận đấu bóng rổ hôm nay, Cố Hình đã cố gắng hết sức, cuối cùng đã đánh bại Cận Vu Thân bằng một điểm.

Cận Vu Thân không quan tâm đến điều này, cậu chưa bao giờ bận tâm đến việc so sánh với người khác. Cho dù Cố Hình ở trên sân kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu thế nào, cậu cũng không buồn đáp lại.

Cận Vu Thân luôn cảm thấy Cố Hình quả thực có vấn đề tâm lý. Sau khi tìm hiểu, cậu đã đoán đúng thật.

Bố của Cố Hình phải ngồi tù vì tội ngộ sát, mẹ cậu ấy đã bỏ rơi cậu ấy khi còn rất nhỏ, thế là cậu sống cùng bà nội ở khu ngoại thành của thành phố Hằng Dự, nơi được mệnh danh là “khu ổ chuột”.

Các kiến trúc ở ngoại ô đã cũ kỹ, môi trường ôi bẩn, thậm chí còn có người phóng uế bừa bãi. Nếu Cận Vu Thân không tận mắt nhìn thấy, cậu không thể tưởng tượng rằng ở thành phố Hằng Dự còn có một nơi như vậy.

Nhưng cho dù là vậy, Cận Vu Thân cũng không hề coi thường Cố Hình.

Xét về bối cảnh thực lực, có lẽ cả thành phố Hằng Dự ít có ai có thể sánh bằng. Nhưng còn bên ngoài thành phố Hằng Dự thì sao? Thế giới rộng lớn như vậy, còn có rất nhiều người giỏi hơn cậu, có bối cảnh và thực lực hơn cậu. Nếu ngày nào cậu cũng so sánh cái này cái nọ, chắc bản thân đuối chết mất, sớm đã vào hòm nằm lâu rồi.

Khi người tên Cố Hình kia đến chào hỏi, Thang Chi Niệm cũng rất ngạc nhiên.

Người trên sân bóng rổ đã giải tán gần hết rồi, Cố Hình vẫn chưa thay đồng phục bóng rổ, dáng người cao ráo, rất nổi bật.

“Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi.”

Ý cười của Cố Hình không chân thành lắm. Da cậu ấy không trắng, tóc húi cua, trông khá nam tính.

Thang Chi Niệm thấy không thoải mái, đáp cho có: “Chắc cậu nhận nhầm người rồi.”

Trước đây cô chưa từng đến thành phố Hằng Dự, cho dù thời gian này có gặp Cố Hình ở đâu, cũng không đến mức khiến cậu ấy “nhớ hoài không quên” vậy được.

Cố Hình nhướng mày: “Có lẽ là nhận nhầm rồi, nhưng sau này còn có cơ hội gặp lại. Tôi tên Cố Hình, còn cậu?”

“Thang Chi Niệm.”

Chỉ là một cái tên thôi mà, có gì phải giấu đâu.

“Tôi nhớ rồi. Thang Chi Niệm.” Cố Hình gọi từng chữ một tên của cô, mỉm cười tạm biệt cô, xoay người rời đi.

Thang Chi Niệm nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Cố Hình, cô không có nói lời tạm biệt.

Cô chỉ cảm thấy người tên Cố Hình này có chút kỳ quái, nhưng không tiếp xúc sâu, cũng không thể giải thích cặn kẽ.

Đối lập hoàn toàn với Cố Hình, là giọng gần như nghiến răng nghiến lợi của người nào gần đó:

“Thang! Chi! Niệm!”

Cận Vu Thân đen mặt, từ trên nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh.

Thang Chi Niệm đã quen với sự kiêu ngạo của cậu, vẻ mặt bình tĩnh đi tới trước mặt cậu, hỏi: “Chuyện gì?”

“Nói đủ chưa?”

Thang Chi Niệm chớp chớp mắt với vẻ mặt vô tội.

“Lấy đồ đi.” Cận Vu Thân nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Thang Chi Niệm liếc nhìn đồ vật trên ghế dài bên cạnh, đáp: “Được.”

Tất cả đồ đạc của Cận Vu Thân được đặt vào một chiếc túi xách lớn màu đen, bao gồm cả chiếc đồng hồ cậu tháo ra trước khi chơi bóng rổ.

Cậu có thói quen sưu tập đồng hồ, thích nghệ thuật cơ khí chính xác. Một chiếc đồng hồ được cấu thành từ hàng trăm bộ phận tinh xảo, thép cứng được cắt thành một con chip nhỏ, một sợi dây còn mỏng hơn sợi tóc. Đeo đồng hồ giống như cô đọng vẻ đẹp của máy móc khớp vào từng kích thước trên cổ tay.

Gần đây thường đeo là chiếc đồng hồ cơ đa chức năng thể thao màu đen.

Sau khi Thang Chi Niệm thu gom đồ đạc đi theo sau Cận Vu Thân, sau khi ra khỏi phòng tập, có người chào hỏi Cận Vu Thân, cậu gật đầu xem như đáp lại.

Bên ngoài trời đã tối, chiếc xe đến đón Cận Vu Thân lần này dừng lại trên con đường chính của khuôn viên trường.

Đang là đầu thu, lá rụng quét không xuể, lúc này lại có vài chiếc lá rơi xuống, rải rác điểm tô lên đường nhựa đen kịt, nhìn khá đẹp mắt.

Nay đến đón Cận Vu Thân không còn là chiếc Rolls-Royce màu đen của tuần trước nữa, đổi thành một chiếc xe Nanny van màu trắng.

Cận Vu Thân thích ngồi Nanny van hơn, không gian rộng rãi, có thể ngồi cũng có thể nằm. Cậu nghiêng người ngồi vào xe, đợi mấy phút sau, Thang Chi Niệm mới chậm rãi đi tới.

Vừa lên xe, Thang Chi Niệm liền chú ý tới ánh mắt Cận Vu Thân, không hề có thiện ý. Cậu uể oải tựa vào chiếc ghế bọc da, lạnh lùng nhìn cô.

Cận Vu Thân muốn tính sổ đàng hoàng với Thang Chi Niệm.

“Cậu trốn xa quá nhỉ, sao hả? Có mối quan hệ dính dáng đến tôi khiến cậu khó chịu lắm hả?”

Thang Chi Niệm cười cười: “Tất nhiên không phải rồi, cậu là Cận Vu Thân, nhiều người thích cậu như vậy. Tôi có là gì chứ, còn không xứng xách dép cho cậu kìa.”

“Miệng dùng để ăn nói đàng hoàng, đừng quăng bom.” Cận Vu Thân còn không thèm nhấc mí mắt lên, tránh nhìn vào khuôn mặt đạo đức giả của cô.

Thang Chi Niệm: “…”

Trong xe yên tĩnh hơn mười giây, cuối cùng Cận Vu Thân cũng chịu mở mắt ra, cậu không biếng nhác dựa vào đó nữa mà ngồi thẳng dậy nhìn Thang Chi Niệm: “Nếu cậu đã làm việc cho tôi thì phải ở cạnh tôi mọi lúc mọi nơi, hễ kêu là phải có mặt.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

“Cậu không sợ người khác hiểu lầm sao?” Thang Chi Niệm vẻ mặt thành khẩn.

Cận Vu Thân cười lạnh: “Là cậu sợ? Hay là tôi sợ?”

Thang Chi Niệm im lặng.

Cái miệng lanh lợi của cô hiếm khi không nói nên lời.

“Thang Chi Niệm, nếu như một con chó bên đường tùy tiện sủa cậu một tiếng cũng ảnh hưởng đến hành vi và phán đoán của cậu hả? Vậy cậu thật sự kém cỏi.”

“Cậu dựa vào đâu mà nói tôi kém cỏi?”

Thang Chi Niệm luôn cho rằng mình tâm tính tốt, nhưng quả thực là vậy mà.

Cô từ một thị trấn nhỏ xa xôi đến một thành phố lớn, mở ra thế giới mới, không sợ hãi, còn có thể bình tĩnh hòa nhập với các bạn cùng lớp.

Nếu là nhiều người khác, nhìn thấy sự chênh lệch quá lớn về địa vị và vật chất thì không thể nào mà điềm tĩnh đến vậy được.

Thang Chi Niệm chưa bao giờ cảm thấy tự ti.

Các học sinh của trường Quốc tế Hằng Dự đều đến từ những gia đình giàu có hoặc quý tộc, họ nói tiếng Anh trôi chảy, hằng ngày được đưa đón bằng xe hơi sang trọng, đi du học, từng được khám phá thế giới.

Nhưng cô cũng rất giỏi.

Cô lớn lên ở vùng nông thôn, nhìn thấy vạn vật sinh trưởng, chứng kiến một hạt lúa mì lớn lên từ khi trồng đến khi nảy mầm và cuối cùng thu hoạch vào mùa thu. Cô biết hạt cải dầu làm thế nào thành được dầu hạt cải, cũng biết giá một quả trứng là bao nhiêu.

Cái gọi là mở mang tầm mắt, có thể là mặc đồ hiệu, ăn món Tây cao cấp, đáp chuyến bay hạng nhất sang bên kia trái đất. Nhưng cũng có thể giống cô, mặc quần áo do bà ngoại may, ăn mạch nha tự làm, gặm ngô do chính gia đình mình trồng và biết rằng cảnh đẹp nhất trên núi là ở vùng cao nào.

Cô chấp nhận những gì mình không có, cũng không ghen tị với những gì người khác có.

Bởi vì thế giới này có rất nhiều khía cạnh và cô không thể sở hữu tất cả.

Nhưng Thang Chi Niệm sợ dính líu đến Cận Vu Thân, sợ rước rắc rối vào người. Đây là bài học cô đã học được trong ngày đầu tiên đến trường, và giờ cô chỉ đang cố gắng tránh những chướng ngại vật chưa biết thôi.

Cận Vu Thân thì có gì phải sợ?

Cậu kiêu ngạo như vậy, tự cao tự đại, là vị Thái tử không sợ trời không sợ đất.

Ai dám nói gì phật lòng cậu chứ.

“Có nói cậu cũng không hiểu.”

“Được, tôi không hiểu. Nếu cậu là kẻ hèn nhát, cũng không xứng làm việc cho tôi.” Cận Vu Thân nhắm mắt lại, không buồn nói thêm với cô nữa: “Giờ cậu có thể biến rồi.”

Thang Chi Niệm tức giận.

Kể từ khi đến thành phố Hằng Dự, đến với môi trường mới này, đến thành phố xa lạ này, lần đầu tiên tôi cảm thấy như có một ngọn lửa ngày càng lớn trong l*иg ngực chờ bùng phát.

Tại sao lại nói cô là kẻ hèn nhát?

“Tôi không phải.” Cô nhỏ tiếng lầm bầm, giọng mang vẻ tủi thân.

Cũng không phải tủi thân gì, chỉ là đầu óc bị đình công trong vài giây, suýt bị lời nói của Cận Vu Thân dẫn vào ngõ cụt.

Nghe vậy, Cận Vu Thân hơi mở mắt ra, liếc nhìn cô.

Chỉ trong một hoặc hai phút, Thang Chi Niệm điều chỉnh lại trạng thái của mình, đưa tay về phía Cận Vu Thân: “Phải rồi, tiền mua nước hôm nay cậu chưa chuyển cho tôi.”

Cận Vu Thân phì cười thành tiếng.

Bầu không khí căng thẳng trong phút chốc trở lại bình thường. Như thể những những tạp âm gây chói tai từ sợi dây được gảy bừa sau mấy nhịp chấn động, trở lại yên tĩnh và du dương.

Thế là họ ngầm hiểu ý nhau, chuyện này coi như qua rồi, cũng không có gì đáng nhắc nữa.

Nhưng không ai tìm hiểu sâu, sự ăn ý này từ đâu mà có.

“Nhìn vào gương xem, bộ dạng thấy tiền sáng mắt của cậu kìa.” Cận Vu Thân mở điện thoại ra và chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản của Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm thẳng thắn nói: “Yêu tiền thì có gì sai, còn tốt hơn yêu một thằng trai thối.”

Cận Vu Thân: “… Được.”

Dù sao thì cậu cũng rất thơm.

Nanny van từ khuôn viên trường lái ra đường chính, lộ trình lái xe không giống ký ức của Thang Chi Niệm, đến khi cô và Cận Vu Thân nói xong rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy những tòa nhà cao tầng và ánh đèn neon.

Đây dường như là lần đầu tiên Thang Chi Niệm nhìn thấy cảnh đêm của thành phố Hằng Dự, thành phố không ngủ đầy màu sắc này khiến cô rung động, không kiềm được muốn khám phá nó.

Cận Vu Thân chơi xong trận game, cảm thấy hơi mệt nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khoảng hai mươi phút sau, đến trước cổng một nhà hàng cao cấp.

Nhóm người Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ đã vào nhà hàng trước, giờ chỉ còn chờ Cận Vu Thân thôi.

Khi xe dừng lại, Thang Chi Niệm vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Cận Vu Thân muốn làm gì.

Còn làm gì nữa?

Tất nhiên là ăn cơm rồi.

Đói chết đi được.

Cửa xe tự động mở ra, Cận Vu Thân bước ra ngoài trước.

Thang Chi Niệm vẫn ngồi trong xe, đang phân vân không biết có nên xuống hay không.

Cận Vu Thân vòng qua gõ cửa sổ phía Thang Chi Niệm: “Xuống đi, còn muốn tôi mời hả?”

“Ồ.”

Lần này, Thang Chi Niệm không trốn tránh Cận Vu Thân như lúc trên sân bóng rổ nữa. Bởi vì cô đã bị lời nói của cậu thức tỉnh, ở một mức độ nào đó, tuy miệng của Cận Vu Thân có thể không muốn, nhưng một số lời cậu nói tuy thô nhưng thật.

Nếu cô cứ để ý ánh nhìn của người khác thì cuộc sống sẽ chỉ càng mệt thêm.

Miệng lưỡi mọc trên cơ thể người khác, cô cây ngay không sợ chết đứng, cứ bước đi trên con đường của riêng mình thôi.

Cận Vu Thân đi trước, Thang Chi Niệm theo sau.

Một nơi không có gì sang trọng, nhưng lại hào nhoáng khắp mọi nơi. Nhà hàng có cảnh quan tinh xảo, lối vào là một con suối nhân tạo, trước tiên phải băng qua một cây cầu gỗ nhân tạo nhỏ.

Ánh đèn nhảy múa trên hành lang của nhà hàng, vang vọng trong nước, nếu nhìn kỹ, có thể thấy có những con cá đang bơi lội dưới nước, trên trần nhà còn có những hình chiếu.

Đẹp thật.

Thang Chi Niệm không kịp nhìn, vội vàng đi theo Cận Vu Thân.

Trong phòng riêng, nhóm người đến trước đã gọi sẵn món, chỉ chờ mỗi Cận Vu Thân.

Một phòng riêng có thể chứa bốn mươi đến năm mươi người, gồm các cầu thủ của trường Trung học Quốc tế Hằng Dự và trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự và học sinh khoa thể thao, có cả nam và nữ.

Khi cửa phòng mở ra, Cận Vu Thân có khí chất riêng, như thể cậu mới là nhân vật chính của bữa tiệc này. Chứ gì nữa? Bữa ăn này do trường Trung học Quốc tế Hằng Dự thanh toán, cũng có liên quan gián tiếp đến Thái tử cậu còn gì.

Có người theo sau Cận Vu Thân, nhưng họ cũng không tỏ ra tò mò gì, chỉ yêu cầu người phục vụ mang thêm một phần bát đũa.

Thang Chi Niệm nhận ra, là nam sinh chơi bóng rổ trong trận giao hữu.

Một chiếc bàn có thể chứa được hai mươi người, đã ngồi kín.

Trên một bàn khác là những cầu thủ của trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự, Thang Chi Niệm nhìn thấy Cố Hình cũng có mặt.

Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ chào Thang Chi Niệm và hỏi cô thích ăn gì, có thể thêm món.

Thang Chi Niệm không kén chọn, ăn gì cũng được.

Cô biết khẩu vị ở thành phố Hằng Dự là thanh đạm, ít dầu ít muối, rất nhạt. Nếu cô gọi món nhiều dầu và cay, e là mọi người sẽ không ăn được.

Trước mặt là một món tráng miệng. Người phục vụ giới thiệu: “Đây là kem dát vàng vừa mới được chuyển đến hôm nay bằng đường hàng không.”

Thang Chi Niệm nhìn lá vàng sáng bóng trên bánh, tò mò hỏi: “Có phải lá vàng thật không?”

“Thật ạ.” Người phục vụ cúi đầu mỉm cười đáp lại, phục vụ rất tận tình chu đáo.

Thang Chi Niệm không lý giải được, vàng ăn vào bụng được sao? Không gây tiêu chảy hả.

Cận Vu Thân ngồi bên cạnh Thang Chi Niệm, nhìn khuôn mặt lanh lợi tò mò của cô, cậu mỉm cười nói: “Ăn đi, không chết được đâu.”