Khó Bảo

Chương 18: Trận đấu bóng rổ

Giây phút này Thang Chi Niệm rất muốn mình và Cận Vu Thân không có bất kỳ dính dáng gì.

Cận Vu Thân quá huênh hoang, hễ ai có liên quan gì đến cậu thì cũng đều sẽ thu hút sự chú ý. Nếu người khác là ong bướm vo ve thì cậu chính là đóa hoa sặc sỡ hôi hám nhất, nhưng vẫn tỏa sáng lấp lánh. Có lẽ đây không phải là ý của Cận Vu Thân, nhưng hào quang của cậu quá nhiều, muốn hạn chế cũng khó.

Huống hồ bây giờ là thời khắc quan trọng mà cậu được tỏ tình.

Cô gái đang tỏ tình cũng nhìn về phía Thang Chi Niệm, trong mắt có chút tò mò, nhưng tâm trạng mâu thuẫn nhiều hơn.

Không ai thích việc tỏ tình của mình bị gián đoạn, đặc biệt khi đối phương có vẻ là “tình địch”.

Thang Chi Niệm còn chưa kịp phản ứng, Cận Vu Thân thờ ơ ra chỉ thị cho cô: “Mang theo sách giáo khoa của tôi đến sân bóng rổ trong nhà đợi tôi.”

Thang Chi Niệm có thể dùng mắt thường nhìn thấy, ánh sáng trong mắt cô gái tỏ tình dường như mờ đi. Rõ ràng là hiểu lầm rồi.

Thật bất lực quá.

Yêu cầu cô chạy vặt thì chạy vặt thôi, tại sao ở trước mặt nhiều người như vậy lại phải nói chuyện mập mờ như thế chứ?

Thang Chi Niệm dửng dưng nói với Cận Vu Thân: “Nếu cậu muốn tôi làm bài tập giúp thì trả tiền trước. Ngoài ra, nếu cậu muốn tôi chạy vặt mua đồ thì cũng phải chuyển khoản trước.”

Mọi người: “?”

Hai câu nói của Thang Chi Niệm thực chất đang gửi đến mọi người một thông điệp quan trọng: Cô và Cận Vu Thân chỉ là mối quan hệ hợp tác.

Thật ra chuyện kiểu này không nên phô trương để người khác biết, nhưng hiện tại Thang Chi Niệm không nghĩ được nhiều vậy.

Điều quan trọng nhất lúc này là vạch rõ ranh giới với Cận Vu Thân, để tránh vô cớ gây thù chuốc oán. So với việc làm tổn hại đến danh dự của chính mình, cô đương nhiên sẽ chọn cách làm khó Cận Vu Thân.

Mọi người đều nhanh chóng hiểu ra.

Ồ, Cận Vu Thân đã trả tiền cho Thang Chi Niệm giúp làm bài tập về nhà.

Làm sao Cận Vu Thân có thể nghe không hiểu những suy nghĩ vòng vo của Thang Chi Niệm chứ? Cậu cười lạnh: “Cậu bị ám ảnh tiền đúng không?”

Thang Chi Niệm nhún nhún vai, xoay người đi vào phòng thu dọn sách giáo khoa của Cận Vu Thân.

Cảnh tỏ tình vốn tràn ngập bong bóng màu hồng, bị gián đoạn, cách tiếp cận này dường như là thời khắc chưa chín mùi sau khi bong bóng giấc mơ tan vỡ, rõ ràng tăng thêm sự ngượng ngùng.

Cận Vu Thân thấy cô gái đứng trước mặt mình chặn đường, mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu muốn làm gì hả?”

“Cái này… cho anh.” Cô gái đặt lá thư màu hồng trong tay vào người Cận Vu Thân, quay người bỏ chạy.

Cận Vu Thân hoàn toàn không đón nhận lá thư đó, cậu đút hai tay vào túi quần, uể oải đứng đó, cả người đờ đẫn như chưa thức tỉnh.

Lá thư trực tiếp rơi xuống đất.

Cận Vu Thân cúi đầu liếc thứ đồ dưới đất, lười cúi xuống nhặt lên.

Cô gái tỏ tình là đàn em YP5 (g10) bên cạnh, tên là Kim Hỷ Nhi.

Giáo trình IB có hai giai đoạn khác nhau, chia thành PYP (Chương trình mẫu giáo đến tiểu học), YP (Chương trình Trung học), DP (Chương trình dự bị Đại học)

YP là giai đoạn trung học cơ sở trong hệ thống IB, là dự án 5 năm, YP5 là năm cuối cùng trong dự án 5 năm, cũng tương đương lớp 10 của trung học phổ thông.

Sau YP còn hai năm chương trình DP, cũng là chương trình dự bị đại học. Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân hiện đang học DP1, tương đương lớp 11.

Thang Chi Niệm lề mề chậm chạp.

Khi thu dọn sách giáo khoa của Cận Vu Thân đi ra, mọi người bên ngoài cũng đã giải tán.

Cận Vu Thân vẫn đứng đó, một tay đút túi quần, tay còn lại lướt điện thoại kiểm tra tin nhắn. Liếc thấy Thang Chi Niệm đi ra, đang định nhấc chân lên.

“Cậu có thể chậm nữa.”

“Tôi đâu kêu cậu đợi.”

“Đi mua cho tôi một chai nước mang đến sân bóng rổ.”

“Sân bóng rổ? Cậu có trận đấu hả?”

“Ừ.”

“Ồ.”

Tiết đọc sách sáng nay, Thang Chi Niệm nghe được hôm nay có trận đấu bóng rổ, mọi người thảo luận rất hưng phấn, chỉ là cô không để ý.

Không ngờ Cận Vu Thân cũng tham gia trận đấu.

Thang Chi Niệm liếc thấy chiếc bì thư màu hồng trên mặt đất, ân cần nhắc nhở: “Kìa, thư của cậu!”

Người đi phía trước không quay đầu lại: “Trả tiền cho cậu làm gì? Nhìn thấy không biết nhặt hả?”

Vào buổi chiều có một trận giao hữu trên sân bóng rổ trong nhà, giữa trường Quốc tế Hằng Dự và Trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự bên cạnh.

Trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự là trường trung học phổ thông công lập toàn thời gian tốt nhất ở thành phố Hằng Dự.

Thật ra, trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự cũng có rất nhiều nhân tài. Ở góc độ nào đó mà nói, nhiều học sinh ở đó không kém gì trường Tư thục Quốc tế Hằng Dự.

Thang Chi Niệm bây giờ giống như một con ốc sên nhỏ đang vác gánh nặng, trên lưng đeo cặp sách, trên tay là một chồng sách giáo khoa, bây giờ còn phải đi mua nước cho Cận Vu Thân.

May mắn thay, giữa đường gặp được Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ.

Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ đã thay đồng phục bóng rổ. Đồng phục màu tím và trắng, sắc màu nổi bật.

Họ hiển nhiên cũng là lực lượng nòng cốt của trận đấu bóng rổ lần này.

“Thang Thang, em định làm gì vậy?” Tạ Bành Việt chủ động xách chồng sách từ tay Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm cảm ơn Tạ Bành Việt, lắc lắc cánh tay đau nhức, nói là mình đi mua nước cho Cận Vu Thân.

Nghe vậy,Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ nhìn nhau, ra hiệu ngầm.

“Chúng tôi cũng đi mua nước, đi chung đi.” Diệp Khai Sướиɠ nói.

Thang Chi Niệm: “Được.”

Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ trực tiếp đi bê hai thùng nước khoáng, là cho các vận động viên trong trận đấu này.

Trong khoảnh khắc nào đó, Thang Chi Niệm nhìn chai nước khoáng mà cô mua riêng cho Cận Vu Thân trên tay, cảm xúc lẫn lộn.

Lúc đến sân bóng rổ trong nhà, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập.

Ngoài các cầu thủ của trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự, còn có rất nhiều học sinh từ trường của họ đến xem.

Người của trường Quốc tế Hằng Dự đông hơn, dù sao thì đây cũng là sân nhà của họ.

Thang Chi Niệm tìm kiếm trong đám người, tìm mãi không thấy Cận Vu Thân, nhưng lại nhìn thấy Cerve.

Cerve và Tống Ức Tuyết khoác tay nhau đứng trên sân, bên cạnh còn có mấy cô bạn khác của họ.

Thang Chi Niệm vẫn chưa biết tên tiếng Trung của Cerve là gì. Hôm nay trong tiết tiếng Trung, cô Thẩm điểm danh tên cô ta, mới biết tên cô ta là Hàn Oánh.

Tiếc là, vừa rồi lúc đàn em tỏ tình với Cận Vu Thân không có mặt của Hàn Oánh.

Lúc này, Thang Chi Niệm chỉ muốn mau chóng đưa xong nước cho Cận Vu Thân rồi về nhà ôn bài.

Không tìm thấy người, cô cúi đầu lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi Cận Vu Thân đang ở đâu.

Nhưng chờ một lúc vẫn không nhận được câu trả lời nào.

Người trong phòng tập ngày càng nhiều.

Đồng phục học sinh của trường Trung học Thực Nghiệm và của trường Quốc tế được chia thành hai phe rất dễ phân biệt.

“Thang Thang!” Chu Hiểu Dao đột nhiên xuất hiện, vỗ vai Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm nhìn cô cười, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Sáng nay tớ đã nói buổi chiều đến sân bóng phụ giúp mà.”

“Phải ha.” Thang Chi Niệm mơ hồ có chút ấn tượng: “Đúng rồi, cậu có nhìn thấy Cận Vu Thân không?”

“Zak hả…” Chu Hiểu Dao cũng nhìn chung quanh sân, sau đó lắc đầu nói không thấy.

Thang Chi Niệm định đưa nước cho Chu Hiểu Dao, muốn nhờ cô ấy đưa giúp cho Cận Vu Thân.

Nào ngờ Chu Hiểu Dao như nhận được củ khoai nóng bỏng tay vậy, vừa xua tay vừa từ chối: “Tốt nhất cậu nên tự đưa cho Zak đi, tớ không dám nói chuyện với cậu ấy.”

Cũng không nên làm khó người khác.

Thang Chi Niệm cũng không gượng ép nữa. Dù gì thì người đó cũng sẽ xuất hiện mà.

Chu Hiểu Dao đứng cạnh Thang Chi Niệm, vẻ mặt nửa muốn nói nửa không, mấy lần muốn mở miệng, lại phồng má nuốt trở lại.

Thang Chi Niệm nhận ra Chu Hiểu Dao mất tự nhiên, hỏi: “Cậu có gì muốn nói với tớ hả?”

Chu Hiểu Dao nghĩ một lúc rồi nói: “Mối quan hệ hiện giờ của cậu và Zak là gì? Tớ thấy cậu ấy đối xử với cậu khác với những người khác.”

Cô ấy nói xong liền bổ sung thêm: “Nếu cậu không muốn trả lời thì không cần trả lời, tớ lắm chuyện rồi.”

Thang Chi Niệm cười nói: “Chuyện này có gì đâu.”

Trong trường rất ít người biết quan hệ giữa cô và Cận Vu Thân, chỉ có Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướиɠ biết.

Thang Chi Niệm cũng không phải cố ý giấu Chu Hiểu Dao, nhưng tự dưng nhắc đến mấy chuyện này cũng quái.

“Mẹ tớ là người làm công của Cận gia, tớ theo mẹ sống trong nhà họ Cận.” Thang Chi Niệm thản nhiên nói, “Thời gian này, Cận Vu Thân dạy kèm tớ tiếng Anh, tớ làm chân sai vặt cho cậu ấy. Ngoài ra, tớ còn làm bài tập giùm cậu ấy, cậu ấy trả tiền công cho tớ.”

Chu Hiểu Dao nghe xong sửng sốt.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân lại là mối quan hệ như vậy.

Đột nhiên ngộ ra: “Ồ, vậy cậu vào được trường Quốc tế Hằng Dự cũng là nhờ quan hệ của Cận gia?”

Thang Chi Niệm gật đầu: “Ừm.”

“Vậy bây giờ cậu đang sống ở Cận gia? Mỗi ngày cậu và Cận Vu Thân đều gặp mặt?”

“Ừm, gần như là vậy.”

Thật không thể tin được.

Chu Hiểu Dao bất giác liên tưởng một màn kịch lớn trong đầu.

Cô ấy không phải là người mưu trí, cũng sẽ không vì thân phận của Thang Chi Niệm mà có thành kiến với cô. Ngược lại, rất nhiều thắc mắc trong lòng cô ấy đều đã có lời giải.

Còn mười phút nữa trận đấu mới chính thức bắt đầu, mọi người trên sân gần như đều đã đến đủ, nhưng Cận Vu Thân vẫn chưa xuất hiện.

Chu Hiểu Dao là thành viên ban thể thao của trường, thời gian này cần phải phụ giúp nên phải tạm biệt Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm xoay người tìm một chỗ ở khu vực khán giả ngồi xuống, tình cờ nghe thấy phía sau có mấy cô gái đang thảo luận:

“Rốt cuộc ai là Cận Vu Thân vậy?”

“Vẫn chưa có ra, chắc đang thay đồng phục bóng rổ rồi.”

“Thật sự đẹp trai lắm hả?”

“Đẹp trai lắm luôn, người ta còn là Thái tử của trường Quốc tế Hằng Dự.”

Thái tử?

Nếu Cận Vu Thân biết mình còn có biệt danh đần hơn này, chắc chắn sẽ tức đến bốc khói quá.

“AAAA! Ra rồi kìa!”

“Người nào, người nào?”

“Người đứng cạnh giá bóng rổ, người cao nhất, mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ tím, áo số 8. Nhìn thấy chưa?”

“Nhìn thấy rồi! Cứu với! Đẹp trai quá!”

“Tớ thậm chí không dám tưởng tượng nếu Cận Vu Thân là bạn trai của tớ sẽ tuyệt đến mức nào…”

“Cậu nằm mơ đi!”

Mấy cô gái này đều là học sinh của trường Trung học Thực nghiệm Hằng Dự và đây là lần đầu tiên họ đến trường Trung học Quốc tế Hằng Dự.

Nhưng dù là lần đầu tiên đến đây nhưng mọi người dường như đều quen thuộc với người tên Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm cũng nhìn về hướng được nhắc đến, thực sự đã nhìn thấy Cận Vu Thân.

Người đó vừa thay một bộ đồng phục bóng rổ của trường Quốc tế Hằng Dự, một chiếc áo không tay với quần ngắn đến đầu gối và đôi giày thể thao đồng thương hiệu phiên bản giới hạn.

Cận Vu Thân đang nói chuyện với Tạ Bành Việt, vừa vận động các khớp, khởi động cho ấm người. Nhưng có vẻ không tập trung, đa phần đều là Tạ Bành Việt nói, cậu trả lời câu được câu mất, ánh mắt đảo quanh sân thể dục.

Cho dù bỏ khuôn mặt đó sang một bên thì tỷ lệ cơ thể của Cận Vu Thân cũng rất đẹp. Cậu thuộc tuýp người mình dây, mặc quần áo trông thon gầy, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra... Trong đầu Thang Chi Niệm đột nhiên hiện ra bộ dạng cởi trần của Cận Vu Thân. Nếu cô nhớ không lầm thì dưới lớp trang phục bóng rổ kia, cậu cũng có cơ bụng.

Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện rồi, Thang Chi Niệm cũng nên đi giao nước thôi.

Nhưng hiện giờ trong sân có quá nhiều người, rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm Cận Vu Thân. Cô đi đưa nước vào lúc này, rõ ràng là muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Thôi vậy.

Thang Chi Niệm đứng dậy, định rời đi, nhưng lá thư để trên đầu chồng sách lại rơi xuống đất. Khom người nhặt lên, mới thấy trái tim màu hồng trên phong thư.

Chắc hẳn phải bỏ nhiều tâm tư lắm mới viết ra được.

Nhưng tấm lòng này lại bị ném xuống đất một cách tùy tiện.

Cận Vu Thân ơi Cận Vu Thân, thể chất cậu treo hoa ghẹo bướm kiểu gì vậy!

Những cô gái thích cậu thật là xui xẻo.

Thang Chi Niệm lắc lắc đầu, điện thoại rung lên, tin nhắn của Cận Vu Thân.

Zak: [Người đâu?]

Zak: [Nước của tôi đâu?]

Cận Vu Thân đứng bên cạnh sân bóng, hai tay chống nạnh, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua toàn bộ sân bóng. Người ngủ trong lớp cả ngày, giờ đây lại trở về dáng vẻ ngạo mạn.

Trước khi Cận Vu Thân nhìn sang, Thang Chi Niệm nhanh chóng ngồi xổm xuống, lấy sách che mặt.

Bên tai vẫn nghe tiếng thì thầm thảo luận của các cô gái khác, đều là về Cận Vu Thân.

Ánh mắt của Cận Vu Thân đảo về khu khán giả của Thang Chi Niệm, hơi dừng lại.

“AAAAA! Anh ấy nhìn sang rồi!”

“Có phải đang nhìn chúng ta không?”

“Ôi trời ơi, tim tớ đập nhanh quá!”

“Ôi chúa ơi! Anh ấy đang tiến về phía chúng ta!”

Thang Chi Niệm chỉ cảm thấy,

Cậu thực sự quá phiền phức!