Khó Bảo

Chương 14: Cô bảo mẫu nhỏ

Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên tôi rời huyện lên tỉnh tham gia một cuộc thi hùng biện tiếng Anh. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, những cây cầu vượt đan xen nhau và dòng xe cộ qua lại không ngớt. Kết quả cuộc thi không còn quan trọng nữa, vì tôi đã nhìn thấy bầu trời rộng lớn hơn. Nhưng tôi cố gắng dang rộng đôi cánh vẫn không nhìn thấy đâu là bến bờ. Một người yếu bé như tôi ghét thành phố lớn không thể kiểm soát, tôi không phân biệt được đông tây nam bắc và cũng không có điện thoại định vị. Tôi thấy mình thích chạy trên cánh đồng, bồng bềnh trong gió; vui chơi trên mảnh đất, vô lo vô nghĩ; ở huyện nhỏ mà tôi thích, nơi những chú chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ ngũ tạng.

Cảm ơn lời khuyên của cô Trần, đêm nay tôi đã đưa ra quyết định. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định gạch bỏ phương án du học và chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Trong hai năm tiếp theo tại trường Quốc tế Hằng Dự, tôi sẽ trân trọng. Tôi biết đây là một trải nghiệm hiếm có và quý giá. Chúng ta Equal in the darkness (Bình đẳng trong bóng tối).

Tôi nghĩ rằng mình nên giống như một con bướm chui ra khỏi kén, bay dạo một vòng, cuối cùng quay trở lại điểm xuất phát, dệt một cái kén và hoàn thành lần biến hóa cuối cùng của mình.

——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]

*

“Không tám nữa, cậu chủ lại sai tớ làm bữa khuya rồi.” Ở trước mặt Thẩm Tư, Thang Chi Niệm luôn để lộ biểu cảm chân thật nhất, vẻ mặt tuyệt vọng.”

Mặc dù bề ngoài cô ngoan ngoãn nói với cậu: Cậu kêu tôi làm gì, tôi sẽ làm đó.

Nhưng thật ra trong lòng nghĩ là: Người này thật phiền phức.

Lúc này Thẩm Tư đã biết hết chuyện xảy ra với Thang Chi Niệm, đầu video bên kia vui như được mùa: “Bảo mẫu tận tâm hiệu Thang Thang lên sóng.”

“Ai nói không phải chứ?”

“Cậu nói xem, chắc không phải cậu chủ có hứng thú với vẻ đẹp của Thang Thang nhà ta đó chứ?”

Thang Chi Niệm làm bộ dạng buồn nôn: “Tớ xin cảm ơn cậu đã đánh giá cao nhan sắc của tớ.”

Cơn cảm vẫn chưa khỏi hẳn, giọng mũi của Thang Chi Niệm vẫn còn hơi nặng.

Sau khi trả lời tin nhắn của Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm mở cửa phòng đi về phía nhà bếp.

Thang Chi Niệm có chút tức giận khi nghĩ đến món hoành thánh nấu cho Cận Vu Thân vào tối lần trước, cậu còn không thèm động tới. Cô tức giận không phải vì cậu sai bảo cô mà vì sự lãng phí của cậu.

Có thể đối với Cận Vu Thân mà nói, có thể tùy tiện lãng phí đồ ăn mà cậu không thích, nhưng theo quan niệm của Thang Chi Niệm là không thể tha thứ được.

Để có được thức ăn không phải là điều dễ dàng.

Cây lúa trồng vào mùa xuân, thu hoạch vào mùa thu, quá trình cần phải tưới nước, bón phân, diệt cỏ, phòng trừ sâu bệnh… Dãi nắng dầm mưa, lặp đi lặp lại, trải qua nhiều mùa.

Khu đất của bà ngoại, một mẫu lúa có thể sản xuất được khoảng 1.500 tấn thóc mỗi năm, một tấn thóc có thể sản xuất được 0,75kg gạo.

Này là thời điểm mùa màng bội thu, nếu gặp thiên tai, hạn hán hay lũ lụt, vất vả cả năm trời cũng chưa chắc có thu hoạch.

Ở nông thôn, thức ăn không bao giờ bị lãng phí. Lá rau già có thể cho gà vịt ăn, cơm thiu có thể cho lợn ăn, gia cầm lại có thể biến thành thức ăn, hoàn thành một vòng khép kín.

Hoành thánh mà hôm đó Cận Vu Thân không ăn đều vào hết dạ dày của Thang Chi Niệm.

[Cậu muốn ăn gì?]

Thang Chi Niệm cúi đầu bước đi, gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân.

Thông thường, đèn tường ở hành lang Cận gia sẽ bật và để sáng suốt đêm. Đêm nay lại không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài rọi vào.

Thang Chi Niệm đi đến bên cửa sổ rồi dừng lại, ánh mắt bị ánh trăng sáng ngoài cửa sổ thu hút. Hôm nay là ngày 17 âm lịch, vì hai ngày trước thời tiết xấu nên tối ngày rằm không nhìn thấy trăng.

Chưa đầy một tháng nữa sẽ là Tết Trung thu.

Trăng ngày rằm và ngày 16 tròn vành vạnh, trăng ngày 17 cũng gần tròn như vậy.

Tết Trung thu này Thang Chi Niệm không thể quay về thị trấn Trầm đón trăng với bà ngoại rồi. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô rời xa bà ngoại.

Sau khi đến thành phố Hằng Dự, Thang Chi Niệm hầu như ngày nào cũng gọi điện cho bà ngoại, hôm nay cũng không ngoại lệ. Một cuộc điện thoại thường chỉ kéo dài một hoặc hai phút, một thói quen nhỏ hàng ngày.

“Bà ngoại, bà ăn cơm chưa?”

“Cháu vừa tan học ạ.”

“Mẹ đang nấu cơm cho cậu Tiểu Cận, con của chủ nhà.”

“Đợi cháu kiếm được tiền, cháu dẫn bà đến thành phố Hằng Dự chơi.”

“Bà ở nhà một mình đừng làm việc quá sức nha. Việc đồng áng nào có thể không cần làm thì đừng làm nữa.”

“Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm.”

Trước mặt bà ngoại, Thang Chi Niệm mới giống một thiếu nữ mười sáu tuổi.

Thang Chi Niệm cầm điện thoại chờ một lúc, cũng chưa thấy Cận Vu Thân trả lời.

Ngủ quên rồi?

Không trả lời thì cô sẽ không làm đồ ăn khuya đâu nha.

Thang Chi Niệm xoay người chuẩn bị trở về phòng, những ngọn đèn tường ở hành lang đột nhiên lần lượt sáng lên, ánh sáng màu vàng cam trầm ấm bao trùm ánh trăng, kéo dài đến cuối hành lang.

Cận Vu Thân đứng bên cửa sổ cuối hành lang, hai tay đút túi, hơi ngẩng đầu ngắm trăng.

Dáng người cậu cao, đôi chân thon dài, mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, áo tay ngắn và quần lửng rộng, so với ban ngày đỡ vài phần gai góc, biếng nhác đứng đó, trạng thái ung dung nhàn nhã.

Cậu đang đợi Thang Chi Niệm.

Người làm của Cận gia đều sống trong những căn phòng hướng Tây Bắc ở tầng một.

Cận Vu Thân không biết phòng của Thang Chi Niệm ở đâu, cậu cũng không cần biết.

Khi đèn bật sáng, Cận Vu Thân nhìn về phía Thang Chi Niệm.

Dáng vẻ lén la lén lút của Thang Chi Niệm, đi không đi lại dừng ở đó.

“Qua đây.” Cận Vu Thân hất cằm về phía cô, “Đi làm đồ ăn cho tôi.”

Thang Chi Niệm biết cãi lý ở đâu đây?

Nửa đêm nửa hôm, tên này đứng đó như ma vậy, may mà cô lớn gan, nếu là người khác đã sợ chết khϊếp lâu rồi.

Thang Chi Niệm đi về phía cậu: “Cậu muốn ăn gì?”

“Không biết.”

Hai người sánh vai nhau đi về phía nhà bếp.

Thang Chi Niệm hỏi: “Ăn hoành thánh không? Trong tủ lạnh có.”

“Không ăn, cậu làm xấu lắm.”

Thang Chi Niệm: “?”

Ăn thôi mà cũng cầu kỳ như vậy hả?

Mở tủ lạnh bốn cửa và bắt đầu lục lọi.

Thang Chi Niệm bận rộn như một cô bảo mẫu nhỏ, trong khi Cận Vu Thân thì tựa vào bàn đảo, một tay đút túi, tay kia lướt xem tin nhắn trên điện thoại.

Vào cuối tuần của tuần đầu tiên đi học, một tối thứ sáu tuyệt vời, điện thoại của Cận Vu Thân có rất nhiều tin nhắn, đều là hẹn cậu ra chơi.

Tạ Bành Việt hỏi cậu có muốn đi xem live không, nói là một ban nhạc underground, có nhiều bài hát hay.

Cận Vu Thân không thấy hứng thú.

“Cậu ăn mì không?” Thang Chi Niệm hỏi.

“Không ăn.”

“Có xíu mại, cậu ăn không?”

“Ai đêm khuya đi ăn thứ đó?”

Trên đời này sao lại có người khó hầu như vậy chứ!

Thang Chi Niệm cạn lời nhìn Cận Vu Thân, cô đứng cạnh tủ lạnh, ánh sáng lạnh lẽo từ ngăn bảo quản tươi chiếu vào mặt cô, một vẻ mặt oán hận.

Cận Vu Thân cất điện thoại, cậu bị bộ dạng của Thang Chi Niệm chọc cười: “Sao hả? Cậu muốn đình công?”

“Rốt cuộc cậu có đói không?” Cứ cái này không ăn cái kia cũng không ăn.

“Đói chứ.”

“Vậy rốt cuộc cậu muốn ăn gì?”

“Không biết nữa.”

Thang Chi Niệm có căn cứ nghi ngờ, cậu vốn không hề đói.

Cậu chỉ thích sai cô như trò vui.

Cận Vu Thân đi đến tủ lạnh, cậu cao lớn, đứng sau lưng Thang Chi Niệm, tầm nhìn không bị che khuất nhìn ngăn bảo quản.

Các loại trái cây, rau quả được đặt trong hộp bảo quản xếp gọn gàng trong ngăn giữ tươi. Thang Nguyên trước giờ làm việc rất tỉ mỉ.

Thang Chi Niệm nghiêng đầu, tầm mắt thậm chí còn chưa đến vai Cận Vu Thân.

Để cậu có thể tiện tìm kiếm trong tủ lạnh hơn, cô dịch sang bên một chút, vai vô tình chạm vào cánh tay cậu.

Sự hiện diện của Cận Vu Thân quá rõ ràng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Thang Chi Niệm cảm thấy như toàn bộ cơ thể cô bị hơi thở của anh bao bọc, một mùi hương thoang thoảng bất ngờ bao trùm lấy cô.

“Ắt xì.”

Thang Chi Niệm đưa tay che miệng và mũi, hắt hơi.

Cận Vu Thân nghiêng đầu nhìn cô: “Được rồi, cậu tránh sang một bên đi.”

Có lẽ vì cô sợ cảm lạnh sẽ lây sang người khác.

Thang Chi Niệm ngoan ngoãn đi sang một bên chờ đợi.

Cận Vu Thân đóng tủ lạnh, mở tủ đựng đồ lục tìm hộp thuốc bên trong, lấy một gói thuốc cảm. Khi còn nhỏ cậu thường xuyên đau ốm, bệnh tật kéo dài cũng coi như bác sĩ nửa mùa rồi. Tuy nhiên, thể chất mấy năm gần đây đã cải thiện, gần như rất ít khi đổ bệnh, chỉ là không lâu trước từ Kenya trở về bị cúm nặng, nhưng cũng chỉ ba ngày là gần như khỏi hẳn.

Cận gia rất coi trọng sức khỏe và chế độ ăn uống của Cận Vu Thân, luôn có chuyên gia dinh dưỡng ở bên chăm sóc cậu. Ngoài ra, cậu cũng không bỏ bê việc rèn luyện thể chất hàng ngày.

Triệu chứng cảm của Thang Chi Niệm không phải vấn đề gì lớn, chỉ vì dầm mưa nên bị bệnh thôi.

“Tối nay cậu đã uống thuốc chưa?” Cậu uể oải ngước mắt lên.

Thang Chi Niệm thành thật trả lời: “Chưa.”

“Thể chất kiểu gì vậy? Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi bệnh?”

Cậu chủ bệnh tật như cậu sao dám nói vậy với cô?

Thang Chi Niệm hít sâu một hơi: “Có lẽ không nhanh như vậy.”

Cận Vu Thân ném cho cô một gói thuốc cảm: “Cầm lấy.”

Thang Chi Niệm chụp lấy bằng cả hai tay, khẽ cảm ơn cậu.

Cô vừa tắm xong, mái tóc dài hiếm hoi xõa xuống vai, trông cô bớt sắc sảo và dễ thương hơn hẳn.

Trên đôi má trắng trẻo của Cận Vu Thân hiện lên một tia xấu hổ, cậu quay người lại mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, mở nắp uống một ngụm nhỏ.

Thang Chi Niệm ở bên cạnh lấy nước nóng, bắt đầu pha thuốc, cầm cốc bằng hai tay, cúi đầu chậm rãi uống.

Đôi môi hồng hào dính ít nước thuốc óng ánh, ngẩng đầu hỏi Cận Vu Thân: “Cậu còn muốn ăn khuya không?”

Cận Vu Thân gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn đảo, giọng điệu không được tự nhiên: “Cậu uống thuốc xong, nấu cho tôi một bát hoành thánh là được.”

Cậu nói dứt câu đang định rời đi thì bị Thang Chi Niệm gọi lại: “Chút nữa cậu đừng quên xuống ăn nha.”

“Cậu đem lên phòng tôi.”

“Tôi không biết phòng cậu ở đâu.”

“Ở tầng hai, đi lên cầu thang, rẽ trái, đi thẳng đến phòng cuối.”

“Thôi được.”

Sau khi Cận Vu Thân rời đi, Thang Chi Niệm một mình bận rộn trong bếp.

Nghĩ đến cậu chủ khó hầu, lần này Thang Chi Niệm nấu hoành thánh rất cẩn thận, không để miếng hoành thánh nào bị tróc vỏ, thậm chí còn tìm một chiếc bát đẹp đẽ và bày ra đĩa cẩn thận.

Bát sứ hơi nóng, Thang Chi Niệm bưng lên tầng hai, bước chân nhanh hơn đi về cuối phòng bên trái.

Cách bố trí của tầng trên hoàn toàn khác với tầng dưới. Có khá ít phòng và diện tích mỗi phòng lớn hơn. Khoảng thời gian này Cận gia lại yên tĩnh hiếm thấy, bởi vì cả gia đình đều đi Thụy Sĩ, để Cận Vu Thân ở nhà một mình. Nhưng dù chỉ có một mình cậu, giúp việc, vệ sĩ, tài xế bên cạnh cộng lại cũng có hơn chục người.

Thang Chi Niệm nhanh chóng đi đến cuối dãy, cửa phòng đang hé mở.

“Cộc cộc.”

Thang Chi Niệm gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Thang Chi Niệm lại nhắc nhở: “Tôi vào nha.”

Chờ mấy giây vẫn không có người đáp lại, Thang Chi Niệm trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Căn phòng rất rộng, chính xác hơn là giống một căn hộ, trong này có bố cục rõ ràng, bao gồm phòng ngủ, phòng thay đồ, phòng tắm, phòng làm việc và một phòng khách nhỏ. Phong cách trang trí hiện đại và đơn giản với tông màu chủ đạo là xám và trắng.

Lúc này trong căn phòng lớn chỉ có một chiếc đèn sàn được bật lên, trong phòng khách nhỏ có bày ghế sofa, bàn trà và máy chiếu. Đồ đạc ít, được sắp xếp gọn gàng, trông ngăn nắp đến cô đơn.

Thang Chi Niệm đặt bát trong tay lên bàn, xoay người định rời đi thì lại đυ.ng phải Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân vừa mới tắm xong từ phòng tắm bước ra, chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh phần thân dưới, tóc cậu ướt đẫm, trên người vẫn còn vài giọt nước.

Cơ thể cậu gầy nhưng không trơ xương, những giọt nước dọc theo đường nét gợn sóng của cơ ngực cậu rơi xuống, thấm vào chiếc khăn tắm màu xám.

Bị Thang Chi Niệm đυ.ng trúng, chiếc khăn tắm quấn quanh eo tuột xuống một cái “soạt”.

Nghe thấy tiếng động, Thang Chi Niệm vô thức định cúi đầu nhưng bị Cận Vu Thân dùng tay bịt mắt lại.

Lòng bàn tay cậu lớn, bao phủ toàn bộ khuôn mặt cô.

“Thang Chi Niệm! Cậu mà dám nhìn, thì cậu chết chắc!”