Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường

Chương 59: Niềm tin đồng đội

Những con mắt nhìn nhau, Đức Cảnh và Hiro chắc chắn sẽ bị loại ra ngoài đầu tiên. Hiếu và Lục là hai ứng cử viên giúp cả đám thoát khỏi tình thế chết nếu thua cuộc.

Đơn giản họ mạnh hơn hai người còn lại. Lục định xung phong nhận lấy trách nhiệm nặng nề, cậu có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và Đẳng Cấp cao hơn Hiếu.

Do bốn người theo phương án tăng đồng đều Đẳng Cấp nên kết liễu sẽ ưu tiên Hiro và Đức Cảnh nhất.

Tiếp đó là Hiếu, bây giờ cậu đã tiếp cận Đẳng Cấp của Lục nhưng Lục không nghĩ Hiếu sẽ đảm đương được thử thách lần này.

Không phải cậu ta có ý khinh thường Hiếu, chỉ là sự thật bày ra ở đấy, suy nghĩ một chút liền có thể nhận thấy Lục có sức chiến đấu cao hơn.

Việc đảm nhận trách nhiệm này cực kì khó khăn, bản thân thua sẽ ảnh hưởng đến tất cả, áp lực tâm lý lớn vô cùng.

Ngoài ra, chiến đấu với kẻ thù mạnh như vua Gévaudan chắc chắn không thể tránh được bị thương, tệ hơn là chết trong đau đớn khi móng vuốt và hàm răng sắc bén của con quái thú xé nát bản thân.

Đây chính là gánh nặng của người tiếp nhận trách nhiệm.

Lục vừa hé miệng liền bị Hiếu ngăn cản, cậu nói với ba người:

- Tin tôi không?

Lục định nói hãy để mình gánh vác nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tự tin, nụ cười trên môi Hiếu liền im bặt.

Có một điều cậu phải thừa nhận, Hiếu có tiềm lực lớn, sức mạnh của cậu ta có thể lúc này đã vượt qua Lục.

Đức Cảnh và Hiro biết bản thân không thể tiếp nhận thử thách đành cười khổ.

Cả ba người đều đồng thanh đáp:

- Tin!.

Hiếu xoay người, xoay xoay khớp vai, khởi động cơ thể. Nụ cười trên môi cậu vẫn còn ở đó, đôi mắt như đang bùng cháy đấu chí nhìn về phía con quái thú.

Khắp cơ thể tỏa ra loại khí thể tự tin, sẵn sàng lao vào để chiến đấu một trận sống còn.

Vua Gévaudan nổi lòng hứng thú, nó thắc mắc:

- Sao ngươi lại tự tin khi chiến đấu với ta đến vậy?

Hiếu cười giễu cợt con quái thú cả đời không thể biết cảm xúc của cậu lúc này:

- Đồng đội đều tin vào tôi, giao phó tính mạng của mình cho tôi thì cớ gì tôi lại không tự tin vào bản thân mình? Điều đó chẳng khác gì việc phụ lòng họ.

Con quái thú vẫn không hiểu. Một lần nữa, nó hỏi ba ngươi Lục, Hiro và Đức Cảnh:

- Các ngươi tin vào hắn đến vậy sao? Nếu hắn ta thất bại thì các ngươi cũng sẽ chết.

Lục khoanh tay, đôi mắt trừng vua Gévaudan:

- Đến cả đồng đội đều không tin tưởng thì chúng tôi phải tin ai.

Đức Cảnh ngồi phịch xuống đất, anh ta nói với con quái thú cũng như đang nói với Hiếu:

- Chết thì thôi. Quan trọng là tôi tin người em, người đồng đội của mình đến phút cuối cùng.

Hiro không nói gì, lẳng lặng đứng yên một chỗ. Lục và Đức Cảnh đã bày tỏ mọi điều cậu muốn nói.

Tuy chết ở đây, mối hận của Mira vĩnh viễn không thể trả nhưng Hiro biết bản thân phải chấp nhận điều đó.

Dù cay đắng, uất ức, cậu vẫn không thể trách Hiếu.

Ba người mỗi người đều có chấp niệm của mình. Người muốn trả thù, người còn người yêu chờ đợi nhưng họ chấp nhận nó, chấp nhận cái giá khi Hiếu thất bại.

Hiếu cảm nhận được niềm tin, cảm xúc của những người đồng đội dành cho mình.

Ngày hôm nay có chết cũng phải chết oanh liệt, con Gévaudan nhất định phải đi theo cậu.

Lặng lẽ đưa cho Lục Mắt Msim, cậu thủ thỉ:

- Trường hợp tồi tệ nhất hãy dùng nó để dịch chuyển đến gần hang động một chút rồi nhanh chóng chạy trốn. Tôi tự có cách cứu mình.

Lục gật đầu, trong lòng không ngừng phỉ nhổ Hiếu. Cậu ta mà tin lời Hiếu nói chắc chắn là người ngu.

Nếu Hiếu bị gϊếŧ thì số bom dư lại một chút trong túi cậu sẽ được sử dụng. Cậu sẽ cùng với Đức Cảnh, Hiro cố gắng cứu lấy bản thân.

Sự thật cay đắng là cậu sẽ không vì cái chết của Hiếu mà điên cuồng liều mạng, còn sống mới còn cơ hội.

Thù phải trả mà để trả chắc chắn phải sống.

Hiếu tiến lại gần vua Gévaudan, cậu đã sẵn sàng cho trận chiến sinh tử. Con vật gầm lên một tiếng, đám Gévaudan lập tức lui ra tạo khoảng trống cho cả hai.

Chúng tránh ra và chen chúc dầy đặc mọi lối thoát của họ. Lục cắn răng, ảo não vô cùng.

Ba người theo đám Gévaudan tránh ra xa và trèo lên hòn đá lớn để cách biệt với đàn quái thú khát máu.

Giữa sân đấu, Hiếu và con Gévaudan nhìn nhau không rời mắt. Con Gévaudan vua không ngừng đi vòng tròn để tìm sơ hở của cậu.

Nó đi đến đâu là ánh mắt của Hiếu đánh theo đến đó. Lòng cậu cảnh giác vạn phần, chỉ sợ con quái thú mở tổ hợp Kĩ Năng gϊếŧ cậu trong vòng vài giây.

Tình hình căng thẳng kéo dài được gần phút, cuối cùng con Gévaudan bắt đầu triển khai tấn công.

Mọi thứ xung quanh đột nhiên tối sầm, trước mắt cậu chỉ là màu đen kịt, mọi âm thanh đều biến mất, giống như mọi giác quan đều bị che đậy.

Cảm thấy nguy hiểm sắp đến, Hiếu nhanh chóng nhảy sang một bên, liên tục sử dụng Tốc Độ Đột Phá lui lại.

Một giây sau, hướng cậu vừa đứng liền vang lên âm thanh nền đất vỡ vụn. Ngay khi tiếng động lớn vang lên Hiếu quả quyết di chuyển sang chỗ khác dù không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Một lần nữa cậu tránh thoát được móng vuốt của vua Gévaudan. Hiếu dừng lại, không có ý định tiếp tục tránh né.

Sau hai lần vừa rồi, chắc chắn con quái thú sẽ đợi cậu di chuyển và nó chỉ cần chớp lấy thời cơ đó.

Hiếu biết điều đó, cậu không nghĩ mình sẽ tránh thoát được lần tiếp theo. Nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, Hiếu lập tức cúi người lộn ngược về phía sau.

Cậu đã mắc phải bẫy của con quái thú, tiếng gió đấy chỉ là Kĩ Năng của nó. Phát hiện được sơ hở trong đường đi của Hiếu, nó lập tức vòng ra sau chặn đánh.

Đúng lúc này, Lục hét lớn:

- Né ra chỗ khác.

Bản năng đột nhiên làm theo lời nói của đồng đội, Hiếu dùng một chân để bật sang bên, thành công né được cú đập mạnh từ vị vua.

Bàn chân to lớn của nó đập xuống đất tạo thành vết lõm cực lớn, đập trúng người chắc chắn tan xương, nát thịt.

Kĩ Năng của quái thú kết thúc, Hiếu lại có thể nhìn thấy mọi thứ. Cậu nặng nề thở dốc, trán xuất hiện những giọt mồ hôi li ti.

Lòng thầm ghi nhớ thông tin Kĩ Năng nguy hiểm cùng cực của con Gévaudan, đối thủ không thể nhìn thấy trong 30 giây, không thể nghe thấy âm thanh trong 5 giây đầu.

Vòng đấu thứ nhất, không kẻ nào bị tổn thương nhưng Hiếu biết thế cân bằng này là do may mắn, đồng thời là kết quả của việc Lục gian lận.

Con Gévaudan tức tối vì điều đó. Nó tức giận nói:

- Nếu còn lần sau thì không có cơ hội để các ngươi sống tiếp đâu đấy. Nhớ kĩ lời ta nói.

Để phòng tránh Kĩ Năng khó chịu, nguy hiểm của quái thú hồi phục, Hiếu lập tức triển khai thế tấn công.

Cậu xông lên phía trước, liên tục sử dụng Tốc Độ Đột Phá di chuyển theo hình zic zac.

Đồng thời sử dụng kĩ năng của động của Ẩn Nấp Trong Tối, vì trong Động Tử Thần đen kịt một màu nên hiệu quả của nó được phát huy tối đa.

Hiếu trở nên mờ nhạt, khó phán đoán hơn hẳn bình thường. Vị vua vẫn bình tĩnh, nó có thể đánh hơi, tên nhân loại trước mắt dù có tàng hình không một dấu vết nó vẫn có thể biết rõ vị trí.

Với tốc độ cắn nhanh như cắt, nó đớp về phía cậu. Hiếu sử dụng Xích Đen quấn lấy chân trái của Gévaudan rồi kéo thật mạnh để bản thân tránh né đòn công kích.

Đến gần cánh tay, cậu lại đạp mạnh vào tay nó, xích bên trái quấn lấy cổ con vật. Hiếu di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt, chỉ một vài giây đã tiếp cận điểm chí tử của con quái thú.

Cơ thể đang di chuyển trên không liền bị khựng lại, bàn tay của con Gévaudan nhanh chóng đập tới khiến cậu bay ra xa.

Ba người quan sát lo lắng không yên, đòn đánh vừa rồi quả thật rất xảo quyệt. Con Gévaudan cố tình để cậu vào tầm đánh rồi sử dụng Kĩ Năng.

Đằng xa, Hiếu cắm thanh kiếm xuống đất, cố gắng đẩy cơ thể đứng dậy. Khục một tiếng, cậu ho ra máu, kèm theo các mảnh nội tạng vỡ nát.

Nhanh chóng uống thuốc Hồi Máu, Chữa Thương nhưng hiệu quả không quá khả quan.

“ Nó có thể còn rất nhiều Kĩ Năng chưa bại lộ, với tình hình này mình sẽ chết. Mình phải khiến nó lộ ra sơ hở.”- Hiếu thầm nghĩ.