Hiro, Lục và Đức Cảnh ngồi quây quần bên đống lửa, tiếng cười đùa nói chuyện trông thật vui vẻ.
Nhưng quan trọng nhất là họ đang nướng thịt, Hiếu nhìn lập tức cảm thấy điên tiết. Cậu lang thang ngoài kia tìm thức ăn thế mà ba người kia ở nhả vụиɠ ŧяộʍ ăn uống.
Nhìn kĩ thì thấy thứ họ đang nướng là Gévaudan, thứ thịt cực kì khó nhai nuốt, mùi vị dở tệ.
Gật gật đầu, thế còn tạm chấp nhận được, may cho họ không ăn thứ thịt gì quá ngon.
Hiếu mặt biến sắc, không được để họ ăn nó, thứ thịt ấy làm sao sánh bằng thịt cậu vất vả mang về.
Đức Cảnh nhìn miếng thịt nướng đỏ vàng trên bếp, mùi thơm thi thoảng phát ra khiến anh ta thèm chảy dãi.
Tuy biết nó không ngon nhưng vẫn không ngăn được cảm giác thèm ăn bây giờ của anh ta.
Cầm miếng thịt trên tay như cầm kho báu, vật phẩm trân quý. Đức Cảnh chậm rãi đưa nó lên miệng, chuẩn bị thưởng thức.
Hiếu lao nhanh đến, giơ chân đá bay miếng thịt nóng hổi ngào ngạt trước mặt anh ta.
Đức Cảnh: ???
Miếng ăn đến mồm còn mất, nhìn miếng thịt bay ra xa Đức Cảnh ngơ ngác, nói không nên lời.
Hiếu chưa xong việc, dưới đôi mắt bất ngờ của ba người, một lần nữa cậu đá bay con Gévaudan đang nướng dở.
Lần này cả con Gévaudanđã được nướng thơm ngào ngạt bị đá bay vào trong góc.
Hiro, Đức Cảnh và Lục đứng dậy cùng một lúc, há hốc mồm không thể tin miếng ăn sắp vào bụng giờ nằm trong góc.
Cả ba đồng thanh hét lên: HIẾU !!!
Cậu vẫn đứng đó bình tĩnh, nói:
- Cần gì cực khổ vậy, muốn ăn thì ăn những thứ này nè.
Nói dứt câu, Hiếu vứt từ trong túi không gian ra hai con cá và thi thể không đầu của loài sinh vật xấu số.
Đang ngập chìm trong đau đớn, ba người liếc thấy không phải thịt Gévaudan liền đổi sắc mặt.
Từ bộ mặt hung ác, dữ tợn chuyển sang vẻ hèn mọn, sùng bái.
- Đại ca cứ ngồi đây đợi ăn nhé. Bọn em chuẩn bị đò ăn cho đại ca ngay đây.
Người nói là Đức Cảnh, anh ta nhanh chóng chạy lại nhặt lên hai con cá. Thấy không đủ chỗ nướng liền làm thêm bếp lửa để nướng song song.
Hiro từ từ tiến đến, lấy lòng, cười cười nắn bóp vai cho Hiếu. Lục nhanh chóng giúp Đức Cảnh nướng thịt.
Bốn người đều quá đói bụng, chỉ mong thịt nhanh chóng chín để say chén no nê.
Hiếu nhìn bếp lửa thắc mắc:
- Mấy người dùng bếp lửa không sợ ngạt khói chết à ?
Lục nhìn về phía cậu rồi chỉ lên trên nóc hang :
- Chỗ kia, kia với chỗ này đều có lỗ thông khí. Khói sinh ra sẽ bị thải ra ngoài nhanh chóng, với những cái lỗ đó dẫn đến hang động khác nên không sợ mấy con Gévaudan đánh hơi đến.
Hiếu nhớ đến việc hang động có khả năng sụp đổ, lo lắng hỏi lần nữa. Lục giải khai cho cậu, hang động này rắn chắc thành khối nên không sợ vấn đề này.
Thịt nướng trải qua thời gian dài bắt đầu tỏa ra mùi thơm nồng nặc. Mấy người tận lực khắc chế cảm giác ăn sống đồ ăn.
Nước dãi từ miệng cứ liên tục chảy ra ngoài, họ không ngừng phải nuốt xuống.
Lục mang từ trong túi ra mấy chai rượu. Đức Cảnh nhìn thấy lập tức chạy đến bóp cổ, lắc mạnh:
- Sao cậu bảo hết rượu rồi. Tôi muốn uống một chút mà cứ giấu.
Lục vỗ tay Đức Cảnh xin tha:
- Để anh uống hết thì làm gì có rượu ăn với đồ ngon.
Đức Cảnh nghe vậy chịu thua, thả Lục ra rồi chăm chú nướng thịt tiếp.
Hai người kia đứng bên cười thành tiếng. Đức Cảnh không giận Lục, anh ta chỉ trêu đùa Lục một chút để thêm sinh động bầu không khí.
Mấy hôm mệt mỏi, căng thẳng muốn uống chút rượu nhưng không có. Cuối cùng ngày này đã đến.
Hảo hạng thịt cùng rượu ngon nống say, hôm nay đúng là ngày đẹp đẽ trong cuộc đời.
Dù trước đây anh ta trải qua sung sướиɠ hơn nhưng vẫn cảm thấy vậy.
Không nhìn thấy bầu trời bên ngoài, Đức Cảnh vẫn chắc chắn nay là ngày đẹp trời.
Mùi thơm nồng nặc quanh hang động khiến con người thèm khát, thịt đã chín, miếng thịt sắc màu đẹp đẽ, vừa đẹp mắt lại thơm.
Bốn người hò reo sung sướиɠ, lấy bạt trải xuống đất rồi đặt cá và thịt loài động vật không rõ tên xuống.
Đức Cảnh cầm trên tay hai con dao phay sắc bén, quẹt vào nhau khiến nó vang lên xoẹt xoẹt, ánh lửa bắn ra li ti.
Với những động tác dứt khoát, tinh xảo, anh ra dễ dàng xử lý xong đống thịt.
Xương cốt bị vứt gọn vào một bên chờ tí dọn. Ba người còn lại như những đứa trẻ không nhịn được nhón trộm liên tục.
Thơm…Quá thơm. Đây có phải thứ thịt ngon nhất trên đời không ?
Không từ ngữ nào đầy đủ để diễn tả cảm xúc của họ bây giờ. Đã rất lâu mới nếm được hương vị của thịt, thịt cá lại càng lâu.
Từ khi đến Chiến Trường, Đức Cảnh và Hiếu không được một lần nếm qua mùi vị của con cá.
Miếng thịt không được tẩm hương vị nhưng lại được chấm với món sốt của Lục. Nghe cậu ta nói đây là một loài nước chấm đắt đỏ, cực kì ngon.
Điều cậu ta nói là đúng, cay chiếm chủ yếu nhưng vẫn có chút ngọt ngào, chua chua hòa hợp.
Đặc biệt có thêm nhiều nguyên liệu hương vị bí mất khiến chấm mυ'ŧ bằng ngón tay cũng hết được vài thùng.
Hiro nhìn bốn miếng thịt cuối cùng ‘May quá vừa đủ cho cả bốn người’.
Cậu nhắm đến một miếng bất kì nhưng bị Hiếu cướp mất. Lắc đầu, nhanh chóng nhắm đến miếng thứ hai nhưng lại bị Lục lấy mất.
Nhìn động tác thản nhiên ăn uống của cậu ta Hiro có chút tức giận.
Nghĩ đến vẫn còn hai miếng nên cậu lại đặt chú ý về hai miếng thịt còn lại.
Cậu đặt tay lên miếng thịt, mặt vui mừng, may mắn trong lòng vì sẽ được ăn. Nhưng đời đâu dễ ăn đến thế.
Tay trước, tay sau Hiro vừa đặt lên liền thấy Đức Cảnh đặt tay lên trên tay mình. Anh ta thản nhiên dùng sức nhấc tay cậu ra chỗ khác, rồi nhẹ nhàng cầm miếng thịt bỏ vào mồm, cầm cốc rượu uống hết.
Khà một tiếng, anh ta cười :
- Ôi chết ! Anh không chú ý.
Hiro ngơ ngác, cậu nhận ra bản thân mình bị chơi xỏ, cúi xuống định nhanh tay lấy miếng cuối nhưng bóng hình của miếng thịt đã biến mất từ bao giờ.
Ngẩng đầu lên liền thấy Hiếu cầm nó rồi chia cho hai người còn lại. Cả ba ném lên không, miếng thịt chuẩn xác rơi vào miệng, tiếp đó là một hớp rượu.
Hiro tức giận, lòng tủi thân, cậu gào khóc :
- Ác ! Ác quá ! Miếng thịt đó là của tôi.
Thấy trò đùa thành công, ba người liền dừng lại. Họ đẩy những miếng thịt cá đến trước mặt Hiro.
- Bình tĩnh, phần của cậu đây.
Đang gục mặt xuống đất, tay không ngừng đập mạnh, cậu ta liền nhanh chóng ngồi dậy.
Mặt như không có chuyện gì, vui vẻ ăn cá. Ba người còn lại thấy vậy liền cười to không ngớt, trêu chọc :
- Đồ tham ăn.
Hiro ngượng ngùng không nhịn được :
- Cút. Cút. Mấy người cũng khác gì đâu. Đã thế còn âm mưu hãm hại tôi.
Khung cảnh hòa hợp, vui vẻ. Hiếu cảm thấy ấm lòng, đây chính là lý do cậu chọn sinh tồn cùng đoàn đội. Vì an toàn, cũng vì bản thân cậu không chịu được sự cô đơn.
Bầu không khí vui mừng bỗng bị dập tắt bởi giọng nói thều thào từ ngoài cửa hang truyền vào :
- Có ai không ? Giúp tôi với…Xin giúp tôi với.
Bốn người biến sắc, vội dập tắt bếp lửa, ẩn giấu vào vách tường.
Giọng nói đó lại vang lên, thứ âm thanh có chút khàn khàn càng ngày càng đến gần. Câu nói cầu xin giúp đỡ cứ lặp đi, lặp lai khiến họ không nhịn được rùng mình.