Hiếu nằm say giấc trên giường sau một ngày mệt mỏi, không hề mảy may chú ý đến tiếng loa và âm thanh ồn ào nãy giờ dưới lầu một.
Lầu một ban đầu vẫn còn một vài khách nhân uống rượu rồi ngủ say trên bàn. Họ vốn là những người thuê trọ ở đây nên nhân viên không đuổi ra ngoài.
Cô nhân viên đến để lay một trong số đó thức dậy thì bị tấn công. Chẳng biết từ bao giờ vị khách mắt đã trợn trắng, miệng sủi bọt, bổ nhào cô ra sàn nhà.
Tiếng hét thất thanh vang lên trong đêm làm vài vị khách nhân ở nhà trọ Mộng Mơ tỉnh giấc, số còn lại cũng tỉnh nhưng đã bị hóa thành Hắc Thi.
Những người không bị biến đổi xông ra khỏi phòng, thấy cảnh tượng liền phán đoán được đa số, chui lại ngay vào phòng.
Một số người thấy tình thế còn cứu vãn lập tức hô hào gϊếŧ chết Hắc Thi rồi lập căn cứ là nhà trọ.
Nhiều người hợp lại lập tức có ưu thế nhưng bất chợt càng có thêm nhiều Hắc Thi chạy từ bên ngoài vào.
Chúng nghe được âm thanh nên mò đến, giang hai tay, miệng há gào thét ầm vang.
Chiến cuộc một lần nữa bị thay đổi, phe không bị hóa Hắc Thi dần vào hướng suy tàn. Họ đổi kế hoạch lao khỏi nhà trọ tìm cách thoát thân.
Chỉ trong một lúc nhà trọ Mộng Mơ lại vắng lặng như chưa có gì xảy ra. Một vài tên Hắc Thi vẫn ở lại, chúng nhẹ nhàng di chuyển xung quanh tìm người sống.
Đám Hắc Thi con thì ẩn nấp trong ngóc ngách, con thì đi gõ cửa từng phòng một. Nếu bị chúng nghe thấy bảo đảm sẽ phải đối mặt với tiếng đập cửa và phá cửa liên hồi.
Hiếu ngủ rất sâu giấc, ở Địa Cầu một khi ngủ là cậu không chú ý đến thế giới xung quanh. Hôm nay lại rất mệt mỏi nên có thể hiểu được Hiếu ngủ say mức nào.
Cuối cùng cậu vẫn bị đánh thức bởi tiếng đập cửa bên ngoài liên hồi. Có chút bực mình vì bị làm phiền, cậu nói với giọng tức tối :
- Ai đấy ? Anh Đức Cảnh à ? Sao giờ này còn gọi gì nữa. Em đang ngủ mà.
Cậu vừa dứt lại liền nghe thấy âm thanh gào thét bên ngoài. Một thứ âm thanh điên dại, không còn chút ý thức nào như dã thú, quái vật hoang dã.
Ngay sau đó là hàng loạt bước chân vang lên dồn dập, càng ngày càng nhiều tiếng la hét.
Âm thanh đập cửa lại vang lên nhưng lần này nó đã bị đập lõm vào hẳn bên trong ngay lập tức.
Dự đoán sau hai lần cánh cửa sẽ bị bung ra hoàn toàn.
Hiếu lập tức nhận được tình huống không ổn ngay khi nghe thấy âm thanh điên dại. Cậu vội lấy túi đựng đồ của mình, nhanh chóng mở cửa sổ trèo ra bên ngoài.
Chân trước, chân sau rời đi, cửa phòng liền bị phá hỏng. Ba tên Hắc Thi lao nhanh vào phòng, không thấy người chúng gào thét càng thêm điên dại, đi qua đi lại lật tung mọi thứ kiểm tra.
Chúng nằm rạp xuống đất để dò xét bên trong nhưng không thấy ai. Thật may Hiếu dứt khoát rời khỏi phòng.
Về phía Hiếu, sau khi bò ra ngoài cửa sổ, cậu phải bám chặt lấy một vài chỗ có thể bám trên bức tường gỗ.
Cậu nhảy sang một bên rồi sử dụng Tốc Độ Đột Phá để bám chặt lấy thang thoát thân của quán.
Ổn định lại tinh thần, trang bị đầy đủ vũ khí, sẵn sang chiến đấu, một lần nữa Hiếu quay trở lại nhà trọ.
Từ bên ngoài đi vào trong tầng hai cậu lập tức đυ.ng độ với một tên Hắc Thi lững thững bước ra khỏi phòng sau khi vừa tấn công kẻ xấu số.
Nó lao về phía cậu không chần chừ một giây khiến Hiếu có chút ngạc nhiên. Thanh kiếm trên tay phải lập tức đâm về phía trước.
Nhát đâm mãnh liệt, gọn gàng xuyên thủng đầu con Hắc Thi. Khi đầu nó bị xuyên thủng cũng là lúc khói đen trên người bị rút đi.
Không dừng chân, Hiếu di chuyển nấp vào phòng xử lý xong cái xác sắp chuyển hóa.
Những tên Hắc Thi ở lầu hai gấn với lối thoát hiểm, nghe thấy âm thanh liền xông ra.
Cánh cửa bị mở khiến chúng lầm tưởng có người vừa ở đó nên lao đến không chút do dự.
Hiếu đứng trong phòng, cậu căn thời gian một chút rồi giơ ngang thanh đao ra khỏi phòng.
Xoẹt…
Con Hắc Thi dẫn đầu, chạy nhanh nhất trong hành lang là con chết sớm nhất vì bị chém đứt đầu.
Những con đằng sau vội dừng lại, con thứ hai kịp thời cúi xuống nó xoay ngang về phía căn phòng Hiếu đứng.
Bốn mắt chạm nhau, mắt của tên Hắc Thi trắng trợn, nụ cười quái đản có chút dọa người.
Nó nhún chân bật mạnh nhưng liền đối diện với việc bị ăn đạp vào mắt.
Cậu đập mạnh vào mặt nó khiến nó bay ngược vào phòng bên cạnh.
Hành lang chật hẹp khiến cậu gò bó không thể sử dụng Xích Đen hay Tốc Độ Đột Phá để di chuyển linh hoạt. Nhưng cậu có cách.
Hiếu bước ra khòi phòng, co Xích Đen tạo thành khối cầu rỗng trước ngực rồi sử dụng Tốc Độ Đột Phá lao thẳng vào hai con đang đứng.
Chúng bị lực mạnh đập trúng liền bị đẩy lùi về phía sau thật xa. Quay người đâm xuyên đầu con Hắc Thi định đánh lén, một lần nữa cậu nâng cao tinh thần.
Ba con Hắc Thi vừa xâm nhập phòng Hiếu lò dò đi ra. Tình thế bây giờ là một đối năm.
Giơ cao thanh kiếm đợi chờ chúng tấn công. Tuy Hăc Thi đông nhưng đây là địa hình chật hẹp, ai sống ai chết còn chưa rõ.
Một trong số đó lao lên như điên như dại, một con hành động, bốn con còn lại liền theo sau.
Hiếu để ý thấy cửa Đức Cảnh hơi hé mở, lên tiếng thử gọi :
- Anh Đức Cảnh giúp em.
Đoàng…Tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường. Đức Cảnh từ trong phòng lao ra, ngay khi biết đó là thằng em.
Anh ta đã mặc sẵn trang bị, không nói không rằng giơ cao Khiên Bạc lao rầm rầm đến đám Hắc Thi.
Tình thế bây giờ là hai đối năm. Hiếu nhân cơ hội lũ Hắc Thi quay đầu ngơ ngác nhìn về phía sau liền chém ngang khiến một tên đứt đầu chết ngay.
Xích Đen từ vai bắn ra xiết chặt cổ một tên kéo hắn lại gần rồi nhanh chóng bị cậu gϊếŧ chết.
Ba tên còn lại thì bị Đức Cảnh đâm trúng, chúng ngã ra đất. Anh ta rút ra thanh đại đao bổ đôi đầu một tên.
Một con Hắc Thi nhanh chóng bật dậy, tay sắc như kiếm chém về phía Đức Cảnh. Cơ thể Đức Cảnh bị thương nặng vốn chưa khỏi, sau pha vừa rồi cũng bị đau không nhẹ nên phản ứng trì trệ.
Nhưng đòn đánh vào giáp thì không thể gây ra sát thương. Trở tay, một nhát chém, đầu bay lên trời.
Lăn cộc cộc trên sàn. Con còn lại cũng bị Hiếu giải quyết xong.
Những con ở lầu hai sau khi bị gϊếŧ liền đến tầng một chạy lên. Hiếu và Đức Cảnh đứng ở đầu cầu thang, chiếm ưu thế lớn, liên tục gϊếŧ chết Hắc Thi.
Từ trong góc tối, một con Hắc Thi lao ra quẹt trúng người Hiếu. Cậu né tránh nhưng không kịp nên liền lấy xích phản công.
Đức Cảnh nói :
- Đi tìm Swm rồi cố thủ trong trọ.
Ý kiến rất hay và cậu cũng định làm như vậy. Việc cứu Swm là chắc chắn, không đơn giản đó là người tình của Đức Cảnh còn là người đã giúp đỡ cả hai.
Có ơn tất báo là một trong những chỉ tiêu của cuộc đời cậu. Nhưng việc báo đáp còn phải tùy, không đến mức cậu sẽ làm tất cả để báo đáp.
Hiếu theo sự chỉ dẫn của Đức Cảnh nhanh chóng tìm đến phòng của Swm. Căn phòng bà chủ đã bị phá tung từ bao giờ.
Đức Cảnh vội vàng xông vào bên trong, khẽ gọi tên Swm trong lo sợ. Thật may bà chủ xinh đẹp, đa trí đã nấp vào căn phòng bí mật.
Thấy Đức Cảnh đến tìm, Swm rất cảm động, vui mừng ôm lấy anh ta. Ba người bàn bạc một chút rồi quyết định lấy nhà trọ làm căn cứ chờ đợi người đến cứu.
Lầu một đã bị quét sạch không còn một con Hắc Thi. Hiếu lặng lẽ mò đến gần cửa, toan khó chặt thì nghe thấy tiếng động phát ra từ trên lầu, chính xác là lầu ba.
Sau đó là tiếng gầm thét lớn nhất Hiếu được nghe. Cậu đang định hỏi Swm nhưng bà chủ nhanh chóng lôi kéo Đức Cảnh chạy đến trước mặt :
- Đi thôi. Không thể ở lại thêm. Lầu ba có một kẻ rất mạnh, hai người không phải đối thủ của nó.
Hiếu nhìn lên lầu ba, chỉ mới thấy một chân đi xuống cậu liền nhanh chóng kéo hai người chạy ra bên ngoài.
Một cái chân to chắc bằng nửa người cậu, không có giáp trụ nên cậu nhận biết được đó là chân của một Á Nhân Tộc.
Khói đen trên người hắn ta tràn ra ngoài, độ đậm đặc nhiều hơn bất cứ kẻ nào.