Chuyện Của Chúng Ta: Nếu Như...

Chương 3: Răng Khôn

Tình đầu như chiếc răng khôn làm mình đau..

*

Nhẹ nhàng đánh dấu trang sách đang đọc dở rồi gấp sách lại, em đưa ánh mắt nhìn ra phố qua tấm cửa kính, bài hát đang phát trong quán cà phê này đã thành công thu hút sự chú ý của em.

Tình đầu à...?

—————————

Tình đầu của em đến với em vào một ngày nắng dịu dàng, thật sự là vậy, ngày hôm đó trời cao và trong, những đám mây lững lờ trôi, có chút nắng và có chút gió, nói chung là một ngày rất đẹp, đẹp đến nỗi, nó mang đến cho người ta cảm giác, nếu như đưa ra bất cứ quyết định gì vào ngày hôm nay thì đều sẽ là quyết định đúng đắn.

Và quyết định của trái tim em ngày hôm nay, là nói với lý trí rằng: người con trai mà chủ nhân của chúng ta đang nhìn này, sẽ là mối tình đầu của cô ấy.

.

Em là một cô gái có tính cách khá khó hiểu, nói thẳng ra là quái đản. Thế nên dù đã hơn hai mươi tuổi đầu, cái tuổi ở độ đẹp nhất để yêu, em vẫn chẳng có một mảnh tình vắt vai.

Người lớn thì nghĩ em cả ngày chắc chỉ chăm lo đèn sách, nên mới không yêu đương. Bạn bè lại nghĩ chắc em bị mấy anh thần tượng ở đâu đâu chắn tầm nhìn, nên chẳng để ai lọt vào mắt. Nhưng thực ra, em không có đối tượng, vì em không thấy ai phù hợp hết!

Phù hợp ở đây không phải là không xứng với em, em cũng đâu dám đặt bản thân ở vị trí cao như thế. Mà phù hợp ở đây là không hợp tính cách, khác quan điểm, khác lối sống của em.

Ừ thì em kì lạ, em biết mà, nên em cũng có mơ gì nhiều đâu.

Bạn em hay hỏi "tiêu chuẩn của mày là gì?", em nghĩ nghĩ rồi nói "đẹp trai", thấy bạn bĩu môi em cười chữa cháy rồi bảo "đùa thôi, tao chẳng có tiêu chuẩn gì cả đâu, hợp nhau là được".

Bạn em nghe xong câu trả lời mà chẳng biết đã thoả đáng chưa, chỉ thấy nó im lặng. Mãi một lúc sau mới lên tiếng "không có tiêu chuẩn gì là tiêu chuẩn cao nhất đấy, khôn nó vừa thôi".

.

Tuy là khó hiểu, khó yêu, nhưng em lại là một người rất dễ kết bạn. Bạn thân thì ít, chứ bạn bình thường thì nhiều lắm và tất nhiên trong số đó có cả bạn khác giới.

Nhưng không biết vì lý do gì mà em chẳng bao giờ cư xử như con gái trước mặt đám con trai được, em lúc nào cũng cứ như anh em chí cốt với tụi nó, thế nên trong mắt tụi nó, em cũng chỉ như bao người anh em khác.

Từ lúc còn là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, cho đến khi đi làm ngồi ở ghế công ty, em vẫn cứ hành xử như thế với những người khác giới. Mẹ em thậm chí còn phải ca thán rằng "không sửa đi là ế cả đời đấy con ạ".

.

Ở công ty em đang làm, em tạo được mối quan hệ thân thiết với rất nhiều người, một hội người già lúc nào cũng rủ em đi uống rượu rồi hàn thuyên kể lể chuyện gia đình, con cái, quá chén một cái là nói xấu sếp, bêu rếu đồng nghiệp; một cậu nhóc kém tuổi em nhưng sành sỏi cứ như ông già, cậu ta đôi khi nói mấy lời quá phận làm em cũng hơi khó chịu nhưng nhìn chung thì vẫn là một đứa em dễ thương; và một cậu bạn bằng tuổi em, mới vào làm được 2 tháng thôi nhưng không hiểu sao, em cảm thấy khá là quý cậu ấy, cảm giác như nếu làm bạn thì sẽ chơi được rất lâu.

Em và cậu ấy làm chung trong một bộ phận nên mặc dù cậu ấy là người mới nhưng em đã nhanh chóng kết thân được với cậu ấy. Em và cậu ấy nói chuyện rất hợp nhau, và vì tính chất công việc giống nhau nên thời gian rảnh cũng giống nhau, hai đứa thường cùng nhau đi ăn trưa, đôi khi cậu ấy còn rủ em đi chơi sau khi tan ca.

Mọi người thấy hai đứa thân thiết nên cũng hay trêu ghẹo, cậu ấy thường chẳng tỏ thái độ gì cũng không phản bác, em nghĩ cậu ấy ngại nên lần nào cũng lên tiếng cứu cánh cho cậu ấy, nói rằng hai đứa chỉ là bạn bè bình thường, cùng chung một tổ nên thân hơn thôi.

Em trước giờ vẫn vậy, luôn là một người thật thà, em nghĩ sao thì nói vậy và nói sao thì nó thực sự là vậy. Đúng là trong sâu thẳm tâm trí em (cho đến giờ) cậu ấy vẫn chỉ là một cậu bạn bình thường!

.

Em vẫn cứ ôm cái suy nghĩ đó, cho đến hôm ấy, cái hôm trời xanh mây trắng nắng vàng ấy, cái hôm mà rất rất đẹp ấy, câu nói "cậu ấy với em chỉ là bạn bình thường" bị bay màu chỉ vì trái tim phản chủ này.

Hôm đó cậu ấy và em vẫn đang bàn luận công việc như mọi ngày, em như thói quen ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, chẳng biết bị thánh thần phương nào điểm huyệt, em bỗng nhiên ngơ ngác rồi trái tim đập hẫng đi một nhịp. Chỉ sau vài tích tắc, em nhanh chóng đỏ mặt quay đi rồi bảo cậu ấy mình cần đi vệ sinh rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi chỗ ngồi.

Và thế là sau ngày hôm đó, tình bạn trong sáng này không còn được như xưa nữa, em không thể nhìn cậu ấy như một đứa bạn được nữa, các chị biết chuyện thì bảo "đấy người ta gọi là tiếng sét ái tình đấy, thần cupid bắn mũi tên vào trái tim em tôi rồi, em tôi biết yêu rồi". Càng nghe những lời thủ thỉ của mấy bà chị thì em lại càng không giữ bình tĩnh được. Nhưng thay vì mạnh dạn nói ra tiếng lòng thì em lại chọn cách trốn tránh.

Em lẩn tránh cậu ấy một cách cứng nhắc, em bài xích những cử chỉ quan tâm cậu ấy vẫn hay làm một cách lộ liễu, mỗi khi hai người thảo luận công việc, em cũng chỉ ậm ừ cho qua, thậm chí không dám nhìn người ta, rồi sau đó một mình lặng lẽ sửa những điểm không đúng mà cậu ấy chỉ trước đó.

Tất nhiên là những biểu hiện đáng ngờ đó của em không thể qua mặt được cậu ấy. Trưa hôm đó, thay vì hí hửng rủ em đi ăn như mọi ngày, cậu ấy chỉ nhắn cho em một cái tin "lên sân thượng gặp tớ" rồi liếc mắt nhìn em sau đó quay lưng đi về phía thang máy.

Đọc dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn 5 từ, không hiểu sao con tim em run lên bần bật, không phải sợ, không phải lo, cũng không phải hồi hộp, đó là một cảm giác lạ lẫm mà em không biết phải dùng từ gì để diễn tả.

Thang máy là thứ mà trong cuộc đời em đã đi rất nhiều lần, thế mà không hiểu sao lần này, hai lòng bàn tay của em cứ vã mồ hôi như người sợ độ cao lần đầu đi thang máy. Lên đến tầng cao nhất của toà nhà, tiếng ting báo hiệu đã đến nơi mọi khi mải buôn chuyện có khi còn không nghe thấy, vậy mà lần này, sao nó to thế, làm em giật cả mình.

Bước ra khỏi thang máy, em lê từng bước chân nặng nề lên cầu thang dẫn ra sân thượng, rón rén mở cánh cửa cứ như thể nếu em làm nó phát ra tiếng động, cả thế giới sẽ đổ dồn ánh nhìn vào em vậy. Nhưng xui cho em, cái cửa này ít khi có người động vào, lại ở trên sân thượng, chịu mưa chịu nắng nên bản lề đã cũ, không thể tránh khỏi rỉ sét nên dù em mới đẩy nhẹ thôi, nó cũng đã rống lên rồi.

Và thế là "cả thế giới" đã thực sự quay lại nhìn em. Trên con đường lên đây, đầu óc em trống rỗng, cho rằng nhìn thấy bóng lưng của cậu ấy sẽ làm em bình tĩnh được chút mà nghĩ ra gì đó để trình bày, nào ngờ cái cửa kia báo hại em, chưa kịp định thần thì cậu ấy đã nhìn em chằm chằm, vậy là em đành phải chậm rãi đi lại phía cậu ấy đang đứng.

Thật may mắn là cậu ấy đã lên tiếng trước, chứ nếu cậu ấy định để em mở lời thì chắc là khoảng lặng này sẽ kéo dài mãi mãi mất.

"Tớ làm gì khiến cậu phật lòng à?"

Bùm!

Một câu hỏi đánh thẳng vào trí não em, làm cho nó tỉnh ra. Ở trên sân thượng này gió l*иg lộng làm đầu óc em quay tít mù nãy giờ, thế mà sau câu hỏi của cậu ấy, sao tự nhiên thấy gió này thông não thật!

Em vội vàng quay sang nhìn cậu ấy, xua xua tay, lắc đầu.

"Không! Không phải! ... Là do tớ ... dạo này tớ không ổn lắm..."

Bỏ ngỏ câu nói ở đó rồi em lại quay đi, ngẩng mặt lên đón từng cơn gió, đưa ánh mắt nhìn theo đám mây đang trôi trên trời, đầu óc rối bời vì không biết nói gì tiếp.

Em không nhìn, nhưng em cảm nhận được cậu ấy đang nhìn em, chắc có lẽ cậu ấy chờ đợi câu nói tiếp theo từ cô gái trước mặt. Không thấy em lên tiếng nữa, cậu ấy cũng đưa mắt nhìn toà nhà đối diện, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân và sự im lặng em lo lắng lúc đầu đã thực sự xảy ra.

"Tớ..."

"Với cậu thì mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Em lên tiếng định phá vỡ không gian chỉ có tiếng gió và tiếng ồn thành phố này thì cùng lúc cậu ấy cũng lên tiếng. Câu hỏi mà cậu ấy đưa ra cũng là câu hỏi mà trước đây mọi người vẫn hỏi hai đứa và em luôn là người khẳng định em và cậu ấy chỉ là bạn.

"Thì chúng ta là bạn..."

Câu trả lời này có vẻ không đúng mong muốn của chàng trai này rồi. Cậu ấy chẳng nói gì để đáp lại, mãi lúc sau mới nói một câu mang đầy hàm ý.

"Bạn trên tình yêu à?"

...

"Cậu thực sự chỉ coi tớ là bạn à?"

...

"Thế là nhóc đeo kính nói đúng nhỉ! Cậu cứ như ly rượu độc ấy".

Nhóc đeo kính nào? Thằng nhóc kém tuổi em mà như ông già á? Rượu độc là sao? Hai người họ đã bàn luận cái gì về em vậy?

"Thôi đi xuống đi ăn đi không hết giờ nghỉ trưa bây giờ, những gì tớ nói nãy giờ quên hết đi nhé. Tớ có lỡ lời gì hay làm gì thì cho tớ xin lỗi, đừng giận nữa".

Cậu ấy nói xong rồi quay người đi vào, chẳng biết lúc đó do em đang tâm trạng nên mọi thứ xung quanh cũng u ám theo, hay do cậu ấy thực sự buồn nên nhìn bóng lưng mới cô độc như thế...

Và thế là sau hôm ấy, mọi thứ quay trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.

Em và cậu ấy lại trở thành hai đứa bạn thân như mọi khi, chỉ là em vẫn thích cậu ấy...

.

Cuối năm, công ty đi ăn tất niên, em và cậu ấy ngồi cạnh nhau, đối diện là thằng nhóc đeo kính. Hết trưởng phòng đến phó phòng rồi các sếp cứ thi nhau chuốc rượu, chẳng mấy chốc mà ai cũng say bí tỉ. Nhưng may mắn em lại là kiểu "ngàn chén không say" nên cũng chẳng sao, cả bàn 6 người ai cũng gục, trừ em.

Thực ra từ hôm ở trên sân thượng em đã luôn tò mò về cái câu "ly rượu độc". Phải nhân cơ hội mọi người đều đang say, hỏi cậu nhóc kia cho ra nhẽ mới được. Thế là em với tay vỗ nhẹ vào đầu nó mấy cái, nó ngớn ngác ngẩng lên thì thấy em đang nhìn nó cười. Chắc là cậu nhóc này tưởng em đang chọc quê nó nên bỗng nhiên thẳng lưng, ngồi ngay ngắn nhìn em.

"Em .. không say .. chị .. chị .. cười cái .. gì .. hức .."

"Không, chị có cười em đâu. Ly rượu độc này đắng nhờ, nhấp tý đã lè cả lưỡi".

Em giả vờ cầm cốc nước lên uống rồi đưa mắt liếc cậu nhóc để xem phản ứng. Chỉ thấy cậu ta trợn tròn mắt rồi với lấy cốc nước từ tay em rồi nói:

"Chị đừng .. có uống .. say .. đấy .. Giống em ... ... với anh ấy .. đó .. hức .."

Cậu nhóc nhắc đến bản thân thì bỗng dừng lại rồi chỉ vào cậu bạn đang ngồi cạnh em mà nói tiếp. Sau đó cầm cốc nước đưa lên thẳng tầm mắt, ngắm nghía rồi lại lè nhè tiếp.

"Úi .. trong ly rượu .. này có chị thật này .. đúng .. là .. ly rượu độc .. biết là .. độc .. nhưng .. mà vẫn muốn .. uống .."

Thế rồi cậu nhóc uống hết cái cốc nước đó. Nghe cậu ta nói thì em đã lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của câu đó rồi. Nhưng sao lại thế nhỉ?

"Ơ .. này có phải .. rượu đâu .. chị .. lừa em .. à .. chị lừa cả .. anh ấy nữa .. đúng không .. ... ... ... .. anh ấy cứ .. khẳng định chắc .. nịch .. với em .. là chị thích .. anh ấy .. em cũng tưởng .. hức .. chị thích .. em .. thế mà hoá ra .. ... ... ... chị là .. đồ .. lừa .. đảo .. chị .. lừa cả 2 người .. bọn em .. hức .."

Cậu nhóc này say mèm, nói câu được câu chăng, em phải dỏng tai lên mãi mới nghe được trọn ý, nghe cậu nhóc nói hết thì trong lòng em bỗng nhiên thấy tội lỗi vô cùng, vội đứng bật dậy chống tay lên bàn nhướn người về phía cậu ta để hỏi

"Này! Nói cái gì thế? Ai lừa ai? Ai thích ai?"

"Em .. thích chị .. chị .. thích .. anh ấy .. anh .. ấy thích .. chị .. hức .."

Mặc dù cậu nhóc nói vấp không thể nào vấp hơn nhưng vế sau cùng vẫn đủ sức làm cho em bàng hoàng. Thì ra đấy là lý do mà cậu ấy gọi em lên sân thượng, cậu ấy đã chờ đợi một câu khẳng định từ em, và sự ngập ngừng của em cũng là lý do khiến bóng lưng ấy trông buồn đến thế.

Nhưng mà ... nếu cậu ấy đã chắn chắn em thích cậu ấy, thì cậu ấy có thể nói trước mà. Tính cách của cậu ấy đâu phải kiểu giấu giếm tình cảm như thế, quen biết cậu ấy chưa lâu nhưng em tự tin em hiểu con người ấy quá phân nửa, cậu ấy là kiểu người nếu thích sẽ nói thẳng, cho dù có bị từ chối thì cậu ấy sẽ gạt phắt đi rồi coi như không có gì.

Cứ suy đoán mãi cũng chẳng thể nào giải quyết được sự rối rắm này. Em đưa tay nắm lấy cổ tay người ngồi bên cạnh rồi kéo cậu ta ra ngoài. Con ma rượu say khướt này ngoan ngoãn để em lôi đi như một con rối, để rồi đến lúc cổ tay bị buông ra thì lơ ngơ đứng nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

"Này! Tớ biết cậu vẫn đủ tỉnh táo để trả lời câu hỏi của tớ! Nhìn tớ này, cậu thích tớ đúng không?"

Em đưa tay ôm má cậu ấy rồi để cậu ấy nhìn thẳng vào mắt em, cậu ấy nhìn em một lúc lâu sau mới nghĩ ra em vừa nói gì, cười như một thằng ngốc rồi mới trả lời.

"Cậu là ly rượu độc hahaha ... càng chìm đắm thì càng say ... uống nhiều lâu dần là .. ặc .."

Cậu ta đưa tay lên cổ làm hành động cứa cổ. Thật là bực mình! Tại sao hết người này đến người khác cứ thi nhau bảo là em rượu độc là thế nào??

"Tớ thích cậu thì cậu có thích tớ không ... cậu có thích tớ không mà đòi tớ thích cậu ... nếu mà cậu thích tớ thì hihi làm người yêu tớ đi rồi ...."

Rồi..? Rồi gì nữa? Tội nói không hết câu là tội nặng lắm nhé! Tại sao cậu ta dừng ở đúng ý quan trọng vậy? Nhưng cậu ta gục rồi, nói cụt lủn giờ không còn là vấn đề quan trọng nữa, trọng điểm giờ là làm sao vác cậu ta vào trong được bây giờ...

.

Thế rồi sau cái buổi tất niên đó thì mọi người đều lên xe về quê ăn tết. Và em thì vẫn chưa biết được cậu ấy định nói câu gì.

Bởi tối đó, lúc cậu ấy gục xuống đất, em đã phải đành lòng để cậu ta nằm đó một lúc để chạy vào gọi bảo vệ ra giúp. Sáng hôm sau cậu ấy vẫn không thể tỉnh táo nổi, cậu ấy nghe điện thoại của em rồi lầm bầm cái gì đó, sau đấy cứ để em luyên thuyên một mình cho đến lúc em tự nhận ra rồi tắt máy.

Ấy thế mà cả một mùa tết, không một tin nhắn cũng chẳng một cuộc điện thoại. Mấy hôm đầu em có nhắn tin, cậu ấy trả lời rất qua loa rồi mất hút. Em nghĩ chắc em làm phiền cậu ấy rồi nên em không nhắn nữa. Và thế là hết tết, mọi người trở lại với guồng quay công việc...

Hôm đó là ngày đầu tiên đi làm sau nghỉ tết, cậu ấy hớn hở bước vào công ty, nhìn thấy em, cậu ấy cười tươi rói nói xin chào. Em không nói gì, chỉ liếc cậu ấy một cái rồi đưa mắt trở lại màn hình máy tính, ra vẻ bận rộn.

"Ơ sao đấy? Lại dỗi gì à? Thôi đừng dỗi, tý tớ khao bữa trưa nhé!"

"Dạ không dám! Ai dám ăn bằng tiền của anh ạ!"

Miệng đáp lời đầy mỉa mai, tay vẫn thoăn thoắt gõ trên bàn phím máy tính, nhưng bỗng em phải dừng lại vì chợt thấy gợn gợn sau tai.

"Ăn bằng tiền của người yêu sao lại không dám?"

Cậu ấy ghé vào tai em rồi thì thầm một câu mà làm em suýt đứng tim. Chưa đợi em kịp hoàn hồn thì cậu ấy đã nói tiếp.

"Làm người yêu tớ đi rồi tớ bao ăn"

Em như rơi từ chín tầng mây xuống, đau điếng, hoá ra chỉ là nói đùa thôi à...

Thế mà cậu ấy như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt thất vọng của em, lại nói tiếp:

"Câu hôm trước định nói xong gục đấy. Thế có đồng ý đi ăn không? Đồng ý là thành người yêu nhé"

Em không đáp lời, mỉm cười quay đi. Đương nhiên đến giờ nghỉ trưa, em tẽn tò theo cậu ấy đi ăn trưa rồi. Và thế là chẳng ai nói gì, cậu ấy và em nghiêm nhiên trở thành một cặp.

.

Trở thành một đôi rồi mới nhận ra, thì ra trước đây mọi người hay trêu là đều có lý do cả. Hai đứa chẳng khác gì lúc trước, vẫn cứ là dính nhau như sam.

2 tuần sau...

Thời gian em làm việc ở công ty chỉ còn mấy ngày. Trước tết, em đã nộp đơn xin nghỉ, bởi em vẫn còn là sinh viên, em chưa ra trường, em cần tập trung cho bài luận văn tốt nghiệp.

Hội người già hay rủ em đi rượu chè nghe tin em nghỉ thì buồn lắm, cứ ca thán mãi rằng em nghỉ thì ai sẽ nghe anh chị ca thán, chỉ mỗi em là không say để vịn để kể thôi. Cậu nhóc kém tuổi thì cứ cố tỏ ra lạnh lùng, bảo là "chị mau nghỉ đi không sếp suốt ngày so sánh em với chị", ừ thì ai bảo em là người cầu toàn nhất phòng cơ, cậu nhóc lại ẩu đoảng, nên hay bị sếp la là phải rồi.

Đấy, ai cũng có thái độ và cách hành xử riêng khi nghe tin em nghỉ, nhưng riêng cái cậu bạn mang tiếng là người yêu thì chẳng thấy bày ra cảm xúc gì.

"Tôi nghỉ bạn không buồn hả bạn?"

"Làm như sang nước ngoài ở không bằng ý. Ngày nào tan ca chẳng gặp nhau được".

Ơ? Thì cũng đúng đấy nhưng là mặt chữ thôi, còn nói thế là ý gì hả?

Cũng chẳng thèm chấp nhặt, em quay về chỗ ngồi làm việc tiếp. Thực ra cái thái độ của cậu ấy đối với em mấy ngày nay bắt đầu hơi có vấn đề rồi...

.

Ngày cuối cùng đi làm, em chỉ đến công ty vào buổi sáng để bàn giao công việc thôi. Đến trưa mọi người rủ em đi ăn, bảo là ăn chia tay. Và, cậu ấy không đi...

Ở quán ăn, mọi người thi nhau tò mò về chuyện của em và cậu ấy, hỏi dạo này sao hai đứa lạ thế, có chuyện gì à, sao mà nó không đi ăn chia tay, sao thế nọ, sao thế kia. Bản thân em cũng có biết tại sao đâu mà trả lời, em cười cười nói nói cho xong rồi cắm đầu vào ăn.

Ăn uống no nê, mọi người chưa ai muốn đứng lên, vậy là không ngồi tám chuyện thì cũng ngồi lướt điện thoại. Rồi tự nhiên một người chị ngồi cạnh em đưa màn hình điện thoại ra trước mặt em rồi hoảng hốt bảo:

"Ôi này này, cái gì đây? Người yêu em đây à? Sao lại công khai tán tỉnh đứa nào ở page công cộng thế này?"

Em nhìn những dòng chữ trong điện thoại của người chị mà bỗng nhiên run rẩy, cô gái mà cậu ấy trả lời kia, em biết, cô ấy là người yêu cũ của cậu ấy. Trước đây khi em nói với các chị trong công ty là em thích cậu ấy, các chị đều đã giúp em thăm dò, điều tra, tất cả đều khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng hai người họ không còn liên hệ gì nữa mới dám cổ vũ em đến với cậu ấy.

Thế mà giờ, chuyện này là thế nào?

Em lấy máy ra gọi cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không bắt máy. Gọi rất nhiều nhưng đều không trả lời.

Em bắt đầu cảm thấy không kiềm chế được nữa rồi, cảm thấy mắt bắt đầu cay rồi... là sao vậy...

Chị gái ngồi cạnh liên tục an ủi em, khuyên em bình tĩnh, chị chụp màn hình gửi cho nó rồi, nó mà làm gì khuất tất nó rén ngay, em đừng sợ.

Rồi điện thoại của chị ấy hiện thông báo có tin nhắn mới. Rất nhanh người chị ấy mở ra xem, từng câu từng chữ trong tin nhắn như từng nhát dao đâm vào tim em vậy, nó sắc nhọn, lạnh buốt và đau đớn.

"Này như này là như nào đây?"

"Thì là như chị thấy đấy"

Một tin nhắn cộc lộc, không xin lỗi, không giải thích, chỉ khẳng định điều mấy người thấy là sự thật hiển hiện, mấy người muốn nghĩ sao thì nghĩ. Em chợt nhận ra, cậu ta trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng sao em gọi cậu ta lại không nghe máy. Em vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thì đúng là cả tuần nay, cậu ta bắt đầu kì lạ, nhưng bỗng nhiên cậu ta trở mặt như vậy là sao. Em ngồi bất động một hồi rồi đưa tay gạt nước mắt, đứng lên chào mọi người rồi đi về.

Vừa ra đến bên ngoài thì thấy cậu nhóc đeo kính gọi với theo:

"Để em đưa chị về, chị đi về trong tâm trạng như này nguy hiểm lắm"

Em nhìn cậu nhóc rồi gật đầu trong vô thức, suốt quãng đường, cậu nhóc không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe và để em trôi lạc trong dòng suy nghĩ của chính em.

.

Mãi sau này, vào một buổi tối nọ, em nhận được một tin nhắn dài, rất dài từ cậu nhóc ấy.

"Này, chị ổn chưa đấy? Hôm cuối cùng chị đi làm ý, chiều hôm đó ông ấy cũng nộp đơn xin nghỉ. Cả công ty bàng hoàng luôn. Mà thực ra cái hôm ngồi nói chuyện với ông ấy, em cũng nhận ra bản chất của ông ấy rồi. Đúng là ông ấy lừa chị thật, mà em cũng có lỗi nữa, biết mà không nói cho chị, tại căn bản em cũng thấy chị không thể hiện nhiều, em tưởng chị cũng không nghiêm túc ... em xin lỗi!!!! Trưa cái hôm đi ăn xong thấy chị khóc tự nhiên em hối hận lắm!!!! Dằn vặt chết đi được!

Mà cái vụ người yêu cũ đấy á. Người yêu cũ gì đâu, yêu nhau mấy năm rồi, có chia tay chia chân gì đâu mà cũ. Cha này đúng kiểu định bắt cá mà chắc bị bà kia túm được đuôi nên lật mặt với chị đấy. Thôi cũng may bà kia không làm um tùm lên. Mà cả trước em bảo chị là ly rượu độc này kia cho em xin lỗi nữa huhu tại chị cứ cợt nhả em tưởng chị giống ông ấy huhu em quỳ xuống em xin lỗi chị!!!!!"

Đọc từng dòng tin nhắn của cậu nhóc mà tâm trạng em lên xuống thất thường. Cậu nhóc này nhắn tin để xin lỗi hay để trêu tức em vậy trời. Mà chuyện cũng qua rồi, mấy cái chi tiết kia đâu cần kể cho em biết đâu cơ chứ.

Cầm điện thoại trong tay, cứ gõ gõ xong lại xoá xoá, em thực sự không biết phải trả lời đứa trẻ này như thế nào. Sau cùng em chỉ gõ mỗi vài từ "ừ chị không sao đâu" rồi nhấn gửi và tắt máy đi ngủ.

.

Câu chuyện về tình đầu của em là thế đấy!

Ngu xuẩn và đau đớn như cái răng khôn mọc ngang. May mà nhổ kịp lúc nếu không chắc nó sẽ còn đau âm ỉ mãi!

—————————

Em đang đắm chìm trong suy nghĩ ngược dòng quá khứ thì một bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai em, kéo em về với thực tại.

"Này! Thẫn thờ gì thế?... Gì đây? Mày mang sách theo đọc á?

"Gϊếŧ thời gian thôi mà. Sao đến muộn thế?"

"Kẹt xe á, đừng mắng tao.."

Cô bạn chắp hai tay vào nhau, xoa xoa tỏ vẻ hối lỗi. Người bạn này của em chưa bao giờ đến đúng giờ trong bất cứ buổi hẹn nào, mà tài ở chỗ là mỗi lần lại có một lý do cho việc đi muộn được.

"Xì. Mà này, cái quán này vừa phát bài hát về tình đầu mày ạ".

"Tình đầu? Thiếu gì bài hát về tình đầu, làm gì mà bạn mình tâm đắc thế?"

"Nhưng mà bài đấy, nó bảo tình đầu giống như cái răng khôn. Mọc không đúng chỗ, ngu ngốc, đau đớn..."

Không khí bỗng nhiên chùng xuống, cô bạn thân thấy bạn mình như thế cũng đưa tay lên bàn rồi chống cằm nhìn ra phố, mãi mới thất thểu hỏi một câu:

"Mày lại nghĩ đến nó đấy à?"

"...thì tình đầu của tao... ngu ngốc mà..."

Nghe em trả lời xong, cô bạn tự cảm thấy mình đúng là ngu mới đi hỏi câu kia liền thẳng lưng, hắng giọng quay sang nhìn em.

"Này không phải lỗi của mày, ngu cái gì. Nghe đây, tao hỏi lại mày lần nữa. Bây giờ tiêu chuẩn của mày là gì?"

"Không lừa đảo hihi".

"Tốt! Tiên sư nó, thằng đấy mà để bà gặp thì bà bẻ cổ!"

Cô bạn vừa nói vừa giơ hai tay lên bẻ khớp ngón tay rắc rắc. Đúng là chỉ có cô bạn thân này mới luôn là người có thể cứu vớt tâm trạng của em.

"Đừng có nghĩ nói thế tao sẽ tha cho mày tội đến muộn".

"Thôi mà.. tại kẹt xe mà.. tha cho tao đi.."

*

Ừ thì tình đầu như cái răng khôn, làm mình đau...