Chuyện Của Chúng Ta: Nếu Như...

Chương 1: Ngày Nghỉ Đẹp Trời Và Cái Hộp Ký Ức

"Oà~~~~"

Vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài mà em nghĩ là lâu lắm rồi em mới có được.

Đưa ánh mắt hướng ra ngoài qua khung cửa sổ, từng giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên những tán lá và màu xanh thiên thu trong veo của bầu trời mang đến cho em suy nghĩ rằng chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày thật tuyệt để ra ngoài xả stress sau một tuần làm việc như nô ɭệ của mình.

Hứng khởi bước chân xuống giường, em ngân nga giai điệu của một bài hát mà dạo gần đây em rất thích.

.

Bước ra từ phòng tắm, em chợt nhận ra, sự yêu đời quá độ đã làm em vô tình quên mất một việc quan trọng: em phải gọi điện để hẹn mấy đứa bạn!

Em là một người hoàn toàn không hề thích sự cô đơn! Nhắc đến những cuộc vui, những buổi dạo phố, mua sắm, xem phim.... tóm lại là những việc mà người ta thường làm để gϊếŧ thời gian, để giải toả tâm trạng, là phải nhắc đến số đông! Đúng, em ghét phải làm những việc đó một mình, thậm chí em đã từng mạnh miệng nói: nếu đi một mình, thì thà nằm trên giường nhìn trần nhà còn thú vị hơn!

Thế là em nhanh nhẹn vớ lấy cái điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc, tuy em có lưu đấy nhưng với cái danh bạ chứa cả trăm cái tên như thế, mà chủ yếu đều liên quan đến công việc, thì thà bấm số ra còn nhanh hơn, dù gì cũng là bạn thân mấy chục năm, nhớ số nhau thì có gì mà khó.

...

"Sorry babe, tao nghĩ hôm nay mày phải nằm nhìn trần nhà rồi! Vì tao vừa đến France đêm qua, bị điều đi gấp mà!"

Cái kiểu nói chuyện mà em được cô bạn thân khai sáng cho là American Style của nó, còn theo em thì thấy như tấu hài ấy cũng không thể làm một chút hụt hẫng trên khuôn mặt em bị mất đi, nhưng tay em không nhanh không chậm lại bấm một dãy số khác. Đầu dây bên kia gần như nhấc máy ngay lập tức, giọng nói thánh thót như chim vành khuyên của một cô bé vang lên.

"Cô của con bị sốt cao, mẹ con ở trong viện với cô con rồi dì ơi. Mẹ con quên máy ở nhà, dì có chuyện gì gấp cần nhắn không ạ? Lát con chuyển lời cho"

Một tia hy vọng nữa của em lại theo gió mà bay mất rồi. Không từ bỏ, em bấm một dãy số nữa.

"Ơi, tao đây... Hôm nay không được rồi, tao có hẹn với khách hàng... Ừ, cả ngày cơ..."

Em chỉ có ba người bạn thân thiết, và vào một ngày đẹp trời như hôm nay thì họ lại bận hết. Thế là em tự dưng lại có một ngày nghỉ vô nghĩa!

Nhất quyết không chịu nằm nhìn trần nhà, em lần mò trong danh bạ những cái tên mà em cũng hay liên lạc dạo gần đây, tất nhiên là bạn bè, chứ không phải đối tác!

"Tớ đang ở quê mất rồi, sao thế?"

"Hôm nay em có hẹn với người yêu rồi, xin lỗi chị nha!"

"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chị..."

"Hôm nay bạn thân của em cưới..."

"Hôm nay đầy tháng cháu tớ..."

...

...

...

Em chán nản ném cái điện thoại lên sofa. Sau khi gọi cả chục người, thứ em nhận được đều là sự từ chối. Em không thể hiểu nổi là tại sao tất cả mọi người đều có thể bận vào cùng một ngày như vậy?

Uể oải ngồi xuống sofa, cái sự hưng phấn và yêu đời lúc thấy sắc thiên thanh khi nãy của em lại bay đi đâu mất.

Thẫn thờ một lúc, em đảo mắt quanh nhà. Gọi là nhà thì không đúng, thực chất đó là một căn chung cư nhỏ. Từ ngày bé em đã thích tự lập, em muốn lớn lên em sẽ có một mái ấm riêng, nhỏ thôi nhưng đầy đủ tiện nghi là được. Vậy là khi bắt đầu đi làm, em đã dốc hết sức làm việc để có thể tích đủ tiền mua một căn chung cư, và giờ thì ước mơ ấy đã thành hiện thực rồi.

Sau khi quét mắt một vòng, chiếc hộp nhỏ ở tít trên cùng kệ sách ở phòng khách vô tình rơi vào ánh nhìn của em.

Cái gì thế nhỉ? Quen quen mà là lạ...

Trí tò mò cộng với sự rảnh rỗi hiện tại thôi thúc em bắc ghế để lấy cái hộp ấy xuống.

Trên nắp hộp phủ một lớp bụi dày, chứng tỏ sự tồn tại của nó đã bị chủ nhân cho vào quên lãng từ rất lâu rồi.

Cúi xuống thổi mạnh, em ngay lập tức phải tự chửi mình ngu vì lớp bụi bay lên tung toé, làm em ho sặc sụa.

Một hồi khua tay múa chân vì sặc bụi, em mới đến gần mở cái hộp ra.

Ngay lập tức hiện ra trước mắt em là hình ảnh của một đôi nam nữ, người nam mặc một chiếc áo kẻ trắng xám, người nữ cũng mặc một chiếc váy màu xám, điểm nhấn lại nằm ở hai chiếc vòng vô cùng bắt mắt trên cổ của họ. Quan trọng ở đây là trông họ rất đẹp đôi, và rất hạnh phúc!

Và từng mảng màu ký ức cứ thế hiện lên ngày một rõ nét trong tâm trí em....

--------------

Trong khu vườn sau trường, một nữ sinh tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu hồng đang đi đi lại lại quanh hồ cá, trên gương mặt khắc lên sự lo lắng xen lẫn hồi hộp.

Từ xa, một nam sinh diện bộ đồng phục màu vàng, điểm xuyết trên cổ áo là chiếc cà vạt màu xanh dương, cũng đang ung dung bước từng bước đến hồ cá.

"Em gọi anh ra đây có chuyện gì vậy?"

Nữ sinh kia nghe thấy tiếng nói thì giật mình giấu vội chiếc hộp ra sau lưng, sự hồi hộp thậm chí còn nhiều hơn khi nãy. Lấy hết dũng khí mới thốt ra được điều mình muốn nói.

"Tiền bối, em thích anh, anh làm bạn trai của em nhé!"

Ánh mắt kiên định của cô nhìn thẳng anh chàng nam sinh trước mặt, làm cho anh có đôi chút ngỡ ngàng. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó lấy lại vẻ rạng rỡ, lên tiếng trêu chọc cô.

"Cô gái nhỏ, em tỏ tình mà không có lễ vật gì sao?"

Câu đùa của anh làm cô nhớ tới vật màu hồng cô vẫn giấu sau lưng nãy giờ. Do quá vội vã nói ra lời tỏ tình, cô đã ngớ ngẩn mà quên béng mất món quà định đưa cho anh.

"A! Phải rồi! Cái này, tặng anh"

Anh nở nụ cười mà theo cô gái nhỏ này là chết người, nhận lấy hộp quà từ tay cô.

Bên trong hộp quà là hai chiếc vòng cổ màu bạc có mặt dây một là tên viết tắt của cô, một là tên viết tắt của anh, được trạm khắc vô cùng tinh xảo. Anh cầm chiếc vòng có tên của anh và tiến lại gần cô.

"Để anh đeo cho em"

Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, như thế có phải là anh đã đồng ý rồi không?

Ngón tay của anh khi đeo vòng vô tình chạm vào cổ của cô. Làm cô khẽ rùng mình. Anh biết, nhưng chỉ cười, cô gái nhỏ này, đáng yêu chết mất.

"Còn cái có tên em, là của anh đúng chứ?"

Nói rồi anh tự đeo nốt chiếc vòng còn lại lên cổ mình. Rồi quay qua, đan mười ngón tay vào tay cô.

Cô nữ sinh ngây thơ nãy giờ vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang diễn ra. Chợt bị anh nắm tay mới giật mình bừng tỉnh, lại nhìn anh mà hỏi một câu.

"Thế giờ mình là một đôi rồi ạ?"

--------------

Đoạn ký ức thời học sinh dừng lại, em cười ngây ngô nghĩ, ngày ấy mình ngốc thật, sao có thể hỏi người ta một câu không có đầu óc như thế. Để rồi ngay sau đó, lại tự mình muốn đào hố mà chui xuống.

Phải! Đôi nam nữ trong bức hình đó chính là em, và người ấy. Người mà em của ngày đó đã trao trọn con tim và dành cả tuổi thanh xuân để ở bên.

Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, em thu ánh nhìn về lại cái hộp. Ngoài bức hình kia, trong hộp còn vô vàn những kỷ vật - những minh chứng cho chuyện tình đẹp như mơ giữa hai người. Và nổi bật nhất chính là chiếc vòng cổ có mặt dây khắc tên của anh.

Nhấc chiếc vòng cổ lên, vô tình lại chạm mắt phải một thứ khác. Có vẻ như là.... một cái máy quay phim!

Chiếc vòng cổ được em vừa nhấc lên lại đặt xuống. Tay gấp gáp mang cái máy quay phim ra khỏi hộp, lạy chúa là nó vẫn còn chạy.

Nhưng chúa dù có toàn năng cũng không thể làm một cái máy quay phim đã cũ hoạt động bình thường được.

Tuy nhiên, chúa cũng không phụ em là người tốt, cái máy đó có thẻ nhớ! Tháo thẻ nhớ ra khỏi máy, em chạy vội đến phía bàn để laptop trong phòng ngủ. Không hiểu vì lý do gì mà cứ phải vội vàng như vậy? Em đang níu kéo thanh xuân? Muốn hồi tưởng lại những kỷ niệm? Hay... em nhớ ai đó?

Và chết tiệt thật, nội dung trong cái thẻ nhớ đó đã cho em câu trả lời, rằng ý thứ ba em vừa nghĩ, là đúng nhất rồi đấy!

Đoạn phim hiện lên vô cùng chân thật trên màn hình laptop.

Em nắm tay anh, nụ cười thập phần hạnh phúc, dắt anh đến một gốc cây to.

Hình ảnh em trong đoạn phim mà anh quay xinh đẹp kiều diễm, ngây thơ trong sáng. Chứ đâu có như em của bây giờ, tuy vẫn diễm lệ, nhưng gương mặt đã phảng phất sự từng trải của một người trưởng thành, không còn là cô nữ sinh ngày nào.

Em nói cái cây này đã ở đây nhiều năm, nhìn em lớn lên, vui buồn cùng em, nên em rất yêu quý nó.

Em vừa dứt lời thì anh đặt máy quay vào tay em, nói em quay anh, nhớ quay thật đẹp!

Em nhìn anh trong màn hình thì lại phì cười, em biết anh sắp nói gì. Những lời vô cùng trẻ con nhưng lại làm cô bé ngày đó cảm động đến lạ.

"Thưa ngài cây, con là bạn trai của cô gái nhỏ này. Vì cô ấy nói ngài đã chứng kiến cô ấy lớn lên nên cô ấy rất yêu quý ngài. Vậy mong ngài hãy làm chứng cho tình yêu của chúng con"

Nói hết câu đó là anh nở nụ cười thật tươi, vẫn cái nụ cười chết người đó đi lại gần em và tắt máy quay đi. Chuyện sau đó, chỉ anh, em, trời đất và ngài cây ấy biết.

Vô tình xem lại thước phim của ngày ấy...

Chợt nhớ ra bản thân đã từng mê mẩn nụ cười ấy biết bao nhiêu, anh cười đẹp lắm!

Từ đó đến giờ vẫn đẹp như vậy, không hề thay đổi. Chỉ khác ở chỗ, nụ cười ấy giờ đã không còn dành cho em...

--------------

Hôm đó, anh hẹn em ra chỗ ngài cây, nói rằng có chuyện quan trọng cần nói.

Em biết anh định nói gì, nên không hề muốn đến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không đến cũng không thể giải quyết được vấn đề. Vậy là em vẫn đến, cùng bộ mặt không mấy vui vẻ.

Và đúng như em dự đoán, anh nói anh sắp đi du học, bố mẹ anh bắt đi!

Chẳng ngạc nhiên, chẳng đau khổ, chẳng một biểu hiện nào lộ ra trên mặt em. Em biết chuyện này từ tuần trước rồi, khi tình cờ đi qua lớp học của anh và nghe mọi người bàn tán. Hay thật, thân là bạn gái của anh, thế mà lại người sau cùng biết cái tin động trời đó.

Em lạnh lùng thốt ra câu chia tay rồi quay người bỏ đi, mặc anh chết trân nhìn theo bóng lưng ấy.

--------------

Ngày đó, em đã rất hận anh rằng tại sao không chạy theo em, tại sao không giữ em lại, tại sao lại đồng ý chia tay dễ dàng như thế?

Giờ nghĩ lại thấy mình ngốc thật! Đúng là trẻ con! Bởi nếu ngày đó anh đuổi theo em, nếu ngày đó anh và em không chia tay, thì với cái tính cách bốc đồng và bất cần này, em sợ mình sẽ không chịu nổi khoảng cách giữa chúng ta mất!

.

Không có gì mất thời gian bằng ôn lại kỷ niệm. Chẳng mấy chốc mà đã hết buổi sáng.

Em thu dọn đống đồ, cất chúng vào lại trong hộp rồi để cái hộp trở về vị trí ban đầu của nó.

Tại sao cái hộp lại ở đó?

Thực ra chính em là người đã gom những thứ đồ có liên quan đến anh bỏ vào trong hộp rồi để lên đó. Nhưng lâu dần, em vì công việc bộn bề, quá nhiều thứ trong cuộc sống đã xâm chiếm vào trí óc của em, che khuất mảng ký ức ấy, làm em quên mất rằng chiếc hộp là do em tự cất lên giá sách.

Thôi thì cũng giống như cái hộp ấy. Em cũng sẽ để sự bận rộn của cuộc sống lấn át hình ảnh của anh trong tâm trí em. Em sẽ để quá khứ ngủ yên, và khi nhắc lại sẽ chỉ còn là những kỷ niệm đẹp của một thời thanh xuân ngây ngô.

.

Sau khi cái hộp đã yên vị ở nơi cao nhất của kệ sách. Em bước xuống khỏi ghế, ngước mắt lên nhìn, cứ cảm thấy không hề thoải mái, em lại leo lên, vơ một đống mấy thứ đồ trang trí linh tinh quanh đó xếp hết ra đằng trước cái hộp.

Mi nằm trong đó đến hết đời đi, không ai muốn nhìn thấy mi nữa đâu!

Đứng dưới đất, vừa phủi tay vừa cười, em nhìn đi nhìn lại lên nóc kệ để chắc chắn là từ nay em sẽ không còn vô tình nhìn thấy cái hộp ấy nữa, bởi vì chính nó và cái cảm xúc chết tiệt khi nãy là thủ phạm đã ném ngày nghỉ đẹp trời của em vào sọt rác!

"Ding dong"

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng chuông, kéo em ra khỏi mớ suy nghĩ liên quan đến cái hộp chết tiệt và ngày nghỉ đẹp trời.

Em quay đầu nhìn ra phía cửa. Trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cảm giác kì lạ mà em không biết nó là kiểu cảm giác gì.

"Ai thế nhỉ? Có phải là đến rủ mình ra ngoài không? Hihi mình biết mà, ngày đẹp trời như thế này, không thể nào có chuyện mọi người đều bận được! Nhưng sao tự dưng lại thấy hồi hộp thế này nhỉ?"

"Ding dong"

Tiếng chuông cửa lại vang lên như thúc giục chủ nhân của căn nhà mau ra mở cửa. Em đang nói liên thiên một mình thì bị tiếng chuông thứ hai này làm cho giật mình mà tỉnh ra.

Chân bước nhanh về phía cửa, em đương nhiên rất vui vẻ mở cửa với hy vọng đó là người có thể cùng em ra ngoài vào ngày hôm nay.

"Cạch"

Cánh cửa vừa mở thì hiện ra trước mắt em là một chàng trai ăn vận chỉnh tề với sơ mi trắng kết hợp cùng quần jean bạc màu, trên tay là bó hoa hồng đỏ tươi, vương trên những cánh hoa vẫn là vài giọt nước long lanh.

Chàng trai ấy nhìn thấy em thì ngay lập tức nở nụ cười tựa ánh mặt trời và chìa bó hoa về phía em, không quên nói những lời kích động đến con tim nhỏ bé của cô gái nào đó.....







Tớ viết một lèo rồi bỗng dưng nghĩ ra 1 đống kết =)) bản tính tham lam, tớ ko chọn đc, thôi thì để các cậu chọn nhé =))

Chàng trai đó là...

1.

Em đứng chôn chân tại chỗ, cả cơ thể dường như không còn chút sức lực nào. Chỉ cảm thấy dường như trên hai gò má có một thứ chất lỏng ấm nóng đang chảy dài. Em khóc! Cứ thế mà nức nở khóc!

Nụ cười ấy, gương mặt ấy, gương mặt chưa bao giờ bị xoá nhoà trong tâm trí của em. Ngay lúc này đang đứng trước mặt em, đang cầm trong tay loài hoa mà em thích nhất, nói những lời mà lâu nay em vẫn muốn được nghe...

"Cô gái nhỏ, anh về rồi!"

Tình đầu không rủ cũng tới! Nếu sinh ra đã là của nhau thì dù có chọn quên đi chăng nữa, sau cùng cũng vẫn sẽ tìm về với nhau mà thôi..

2.

Bó hoa hồng to sụ được giơ lên, làm choán hết tầm nhìn của em. Chưa kịp nhìn xem là ai thì cả người em đã nằm gọn trong một vòng tay ấm áp. Em cười dịu dàng, đưa tay ôm lại người ấy, áp mặt vào khuôn ngực rắn chắc ấy, khẽ hít hà mùi hương quen thuộc, lại nghe bên tai giọng nói mà cả tuần nay em đã mong nhớ.

"Anh nhớ em quá đi"

Em ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự yêu thương của người đang ôm mình. Môi nhỏ cũng mấp máy bốn từ "em cũng nhớ anh".

Chàng trai ấy là bạn trai của em, em và anh ấy gặp nhau lần đầu tiên khi em mới tốt nghiệp đại học.

--------------

Hôm đó là ngày đầu tiên em đi làm, sự háo hức của đêm hôm trước đã làm em mất ngủ và sáng hôm sau thì ngủ quên mất.

Ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về phía chuyến xe bus đang sắp chuyển bánh, may mắn cho em là em vẫn kịp lên xe và điều đó đồng nghĩa với việc em sẽ không bị muộn vào ngày cực kỳ quan trọng này! Em đang thơ thẩn nhìn phố xá qua khung cửa xe bus thì nó bỗng phanh gấp một cái, trong tích tắc em nghĩ em tiêu rồi. Em nhắm mắt chờ đợi giây phút em và cái sàn xe hôn nhau thắm thiết, nhưng một giây ... hai giây ... ba giây ... không thấy gì cả?

Em liếc nhìn bàn tay đặt trên vai mình rồi quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay ấy. Một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai, nhìn thẳng vào mắt em rồi nói "Cẩn thận".

Em đơ người nhìn chàng trai vừa giúp em mấy giây rồi vội quay đi, sợ người ta nhìn thấy gương mặt đỏ ửng như cà chua vì xấu hổ của mình.

Xe bus chỉ đi một đoạn ngắn là đã đến nơi em làm. Em nhanh chóng chạy xuống khỏi xe mà quên cả cảm ơn người ta. Chưa kịp nhấc bước chân thứ hai thì tay em đã bị giữ lại.

Bàn tay đang nắm cổ tay em bây giờ chính là bàn tay vừa giữ cho em không bị ngã khi nãy.

Anh ta đuổi theo mình à? Làm cái quái gì?..

Suy nghĩ của em chưa kịp dứt thì người kia đã lên tiếng: "Anh giúp em mà em không cảm ơn à? Như thế là không được nha. Mau cho anh số điện thoại đi, anh cần lời cảm ơn từ cô gái xinh đẹp như em!"

--------------

Chuyện là vậy! Cái tên mặt dày đang ôm em này đã tán em như thế.

Thực ra lúc đó em đã cho người ta số điện thoại của cô hàng cơm mà em hay ăn. Em hí hửng chạy đi vì tưởng lừa được người, ai ngờ lúc sau, em phát hiện ra anh trai đó làm việc cùng một văn phòng với em. Đúng là chạy trời không khỏi nắng, mà với cái miệng ngậm đường đó, tán ai mà chẳng đổ, riêng gì em đâu.

"Sao sếp bảo anh đi công tác hết tháng cơ mà? Mới có một tuần mà anh đã về thế? Anh trốn việc à? ... Thôi không sao, đằng nào cũng về rồi, đưa em đi chơi đi, em đang chán muốn chết đây"

Em bày ra vẻ mặt làm nũng của một chú mèo con, khiến cho người ta không thể kiềm lòng mà hôn lên môi em một cái rồi khẽ gật đầu nói "Chiều em hết".

Người ta không thể vì quá khứ mà bỏ quên hiện tại được. Vì dù gì, quá khứ cũng là chuyện đã qua, hãy để quá khứ ngủ yên và sống chọn cho hiện tại nhé!

3.

Cái gương mặt đang nhe nhẻn cầm bó hoa đứng trước cửa nhà em ngay lúc này là cái gương mặt mà em muốn biến mất khỏi cuộc đời của em nhất .

"Em gái, tặng em!"

Ông anh trai trời đánh này lại muốn cái gì nữa đây? Ngày thường cứ nhìn thấy nhau là sẽ như chó với mèo cơ mà, hôm nay lại mang hoa đến tặng em gái là ý gì?

"Anh uống nhầm thuốc à? Hay đi nhầm nhà? Nhìn lại địa chỉ đi nhé! Đây là nhà em gái anh, không phải nhà của cô nàng nóng bỏng nào đâu"

Anh trai không phản bác lại lời nói đầy xỉa xói kia, cũng không còn giữ cái điệu cười cợt nhả nữa, chỉ lặng lẽ đi thẳng vào nhà em, ngồi xuống sofa, rồi ngẩng lên nhìn gương mặt vừa khó chịu vừa không hiểu gì của em mà bày tỏ.

"Em gái, hôm nay cho người anh này ở lại một đêm đi. Em không biết anh trai của em vừa trải qua sự việc gì đâu! Em nhìn thấy bó hoa hồng đó không? Chết tiệt! Em không biết nó đắt thế nào đâu.... Cô ấy... cô ấy vẫn không nhận lời yêu anh... anh phải làm sao bây giờ... anh yêu cô ấy nhiều lắm... lần đầu tiên anh gặp một người như cô ấy... anh không thể sống thiếu cô ấy được..."

Em nhìn anh ấy, khuôn mặt giãn ra, không còn cau có như lúc trước. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh của em khóc! Em không bao giờ nghĩ một người lúc nào cũng thích trêu chọc em gái như anh ấy sẽ khóc! Vậy mà giờ thì anh ấy đang ngồi trước mặt em, khóc như một đứa trẻ và luôn miệng gọi tên của cô ấy, người phụ nữ mà anh nói anh không thể sống thiếu.

"Thôi được rồi. Anh đừng có khóc nữa! Trông khó coi chết đi được, chẳng có tý đàn ông nào, bảo sao mà người ta không thèm yêu anh. Đứng dậy đi, em dẫn anh đi giải sầu, ngày đẹp trời như hôm nay thì không được buồn. Nào! Đứng dậy đi, đi chơi với em rồi em sẽ chỉ cho anh cách để cưa đổ một cô nàng khó tính"

Em lại gần vỗ vai, an ủi và kéo anh trai đứng dậy. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng thế! Hai anh em em đánh nhau và hay chí choé là chuyện ai nhìn cũng thấy bình thường, nhưng họ đâu biết, chỉ cần một trong hai gặp chuyện, người kia sẽ trở thành bờ vai để người còn lại tựa vào!

Gia đình lúc nào cũng là số một! Dù có gặp chuyện gì thì khi tìm về với gia đình, tâm hồn chúng ta cũng sẽ luôn bình yên trở lại..

4.

Em ngơ ngác nhìn bó hoa hồng và người con trai đang đứng trước cửa nhà mình. Chưa kịp định thần thì chàng trai kia đã lên tiếng.

"Chị đặt bó hoa hồng này phải không ạ? Chị ký nhận giúp em với"

Ting!

Trong đầu em bỗng nảy ting một cái! Phải rồi! Sao em lại quên được nhỉ? Bó hoa hồng này là em đặt để chúc mừng sinh nhật cô bạn đồng nghiệp mà! Đó là truyền thống của công ty em, sinh nhật ai là phòng nhân sự sẽ chuẩn bị hoa và quà cho người ấy.

Đỡ lấy bó hoa rồi ký vào biên lai nhận hàng. Em đau khổ nở nụ cười méo mó với anh giao hàng.

Lại chả đau khổ quá đi ấy chứ. Cái bà sếp chết tiệt của em lúc nào cũng bắt em bỏ tiền túi ra để mua mấy thứ đắt đỏ này! Bảo là sẽ thanh toán cho em sau nhưng toàn đến lúc em mặt dày mở miệng ra đòi thì mới trả. Bà ấy có biết nhiều tháng có đến cả chục cái sinh nhật, làm em tháng đó chỉ có thể ăn mì úp cầm hơi không, thậm chí một quả trứng cho vào cũng không có nữa!

Đặt bó hoa hồng lên bàn, nhìn nó một lúc lại nghĩ đến anh giao hàng khi nãy mà buồn cười. Mấy công ty làm dịch vụ giao hàng bây giờ đầu tư nhỉ. Cho nhân viên ăn mặc như soái ca ngôn tình ấy. Gì mà sơ mi trắng cơ chứ? Nếu em mà còn là một cô nhóc học cấp ba thì em đã sớm chạy theo cái anh giao hàng đẹp trai đấy để xin chết rồi, nhưng rất tiếc, giờ em đã là một bà cô già nửa 50, không còn ở cái tuổi mơ mộng, nhìn đời qua lăng kính màu hồng ấy nữa rồi.

Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng diễn ra theo ý mình. Hy vọng nhiều thì sẽ thất vọng nhiều đó!