Hàn Hiếu Minh rời khỏi phòng Phong Đồ Nhi được một đoạn liền dừng lại. Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, Hàn Hiếu Minh bất giác vươn tay đặt lên miệng, một chút dư vị ngọt lịm còn vương lại trên cánh môi, Hàn Hiếu Minh luyến tiếc đưa đầu lưỡi đón lấy, xong, anh tự nhủ: “Không ngờ nụ hôn đầu của mình lại là miễn cưỡng Khuynh Nhi mới có được. Khuynh Nhi, con bé cũng thật là, tại sao lại kháng cự lại mình như vậy? Nếu như không phải vì con bé còn quá nhỏ, mình nhất định đã...”
Hàn Hiếu Minh khựng lại, anh nghĩ đến Khuynh Nhi, đột nhiên có một chút phức tạp.
Vừa rồi bảo bối nhỏ của anh liên tục bị anh đem ra ăn đậu hũ như vậy, chắc chắn thời gian này con bé sẽ không muốn gặp anh, anh nên tìm cách xoa dịu Phong Đồ Nhi mới được.
Tuy nhiên, tất cả dự định của anh đều nhanh chóng bị Diệp Vy dập tắt.
“Thế nào? Con đã thỏa mãn rồi đúng không?” Diệp Vy từ đối diện đi lại, bình chân như vại hỏi con trai, thái độ cho thấy bà ấy sớm đã biết anh làm ra chuyện gì.
Hàn Hiếu Minh cho rằng đây không phải chuyện xấu, huống hồ gì anh cũng phải kết hôn, nam nữ xảy ra vấn đề tế nhị đều không phải xấu hổ. Hơn nữa, anh đã trưởng thành, anh biết mình đang làm cái gì.
Hàn Hiếu Minh đối mặt mẹ, thong thả trả lời bà: “Vẫn còn chưa đủ. Mẹ, tuy nói chúng ta không ở bên cạnh nhau mười năm. Nhưng mà e là tâm tư con trai mẹ thế nào, mẹ là người rõ nhất.”
Hàn Hiếu Minh khi còn bé rất nghiêm túc, với Khuynh Nhi lại nặng lòng, đương nhiên bà không sợ thằng bé sẽ không có trách nhiệm với việc nó đã làm. Dưới cách nhìn của một người mẹ mà nói, con trai bà có được hạnh phúc, là điều người làm mẹ mong muốn.
Nhưng, trên phương diện của một người phụ nữ từng trải, bà càng có trách nhiệm bảo vệ tốt con gái của mình. Khuynh Nhi còn quá nhỏ, Hàn Hiếu Minh lại có nhiều thâm sâu, bà lo sợ con bé sẽ thiệt thòi. Mặt khác, Khuynh Nhi không thích Hàn Hiếu Minh, nếu như cùng một người không thích xảy ra chuyện không nên, con bé chắc chắn sẽ tổn thương vĩnh viễn, bà không cho phép Hàn Hiếu Minh làm vậy.
“Nhan Liệt nói con hôm nay đến tìm gặp Khuynh Nhi, mẹ lại không cho rằng con đơn thuần như vậy, quả nhiên những gì mẹ suy nghĩ là đúng. Alyn, con đường đường là một người mẫu mực, tại sao chỉ vì một phút nóng lòng, thanh danh mà bao lâu nay con gìn giữ đều bị phá hỏng chứ?”
Ám chỉ, nụ hôn vừa rồi!
Kỳ thật Hàn Hiếu Minh giữ gìn bản thân rất trong sạch, bao nhiêu năm nay anh luôn hiểu điều này, chính anh cũng không rõ vì sao khi đó lại không thể khống chế. Đầu tiên, anh rất muốn dùng thời gian và tình cảm thuyết phục Phong Đồ Nhi, nhưng mà khi đối mặt Khuynh Nhi, sỉ diện, liêm khiết mà trước đó anh giữ gìn đều nhanh chóng biến mất, hệt như có một thế lực nào đó đan chen vào, anh không thể lý giải.
“Mẹ, với Khuynh Nhi, tự tôn và danh dự của con, đều có thể vì con bé từ bỏ. Mẹ, tình cảm vốn dĩ rất phức tạp, loại tình ý chỉ có thể dùng lời nói thể hiện, nó hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả.”
“Hiếu Minh, mẹ biết, bởi vì mẹ là mẹ của con. Tình cảm mà con dành cho Khuynh Nhi, mẹ đương nhiên biết nó sâu đậm như thế nào. Nhưng mà Khuynh Nhi con bé còn nhỏ như vậy, con sao có thể không biết tự kiềm chế kia chứ?”
Hàn Hiếu Minh hiểu được ý nghĩa từ câu nói của mẹ, mẹ anh muốn ám chỉ điều gì. Bà muốn anh nên tiết chế với Khuynh Nhi, tránh làm ảnh hưởng đến cả đời con bé, điều này anh là người biết rõ.
Tuy nhiên, anh cũng là đàn ông, tối kỵ của đàn ông là kiềm hãm du͙© vọиɠ, cho dù anh không làm hại Phong Đồ Nhi, anh có thể không có một chút lợi ích bù đắp sao?
Hàn Hiếu Minh cười tự giễu: “Mẹ, con cũng biết rõ một điều. Nếu không phải vì anh hai đã mất, Phong Đồ Nhi, mẹ vốn dĩ không bao giờ giao con bé cho con có đúng không?”
Hai năm trước Hàn Thiếu Nam xảy ra tai nạn xe qua đời, phá hủy mọi dự tính trước đó của Diệp Vy, đồng thời giúp đỡ Hàn Hiếu Minh trở thành người duy nhất trong hôn sự lần này. Bất luận dùng cách gì để giải thích, với Diệp Vy, bà đều không muốn cả hai oán hận mình.
Liền nói mười năm trước, ngày bà kết hôn với Phong Dật, Hàn Hiếu Minh, Hàn Thiếu Nam đều đúng lúc có mặt tại Bắc Kinh, tuy nhiên bọn trẻ lại được bà che giấu thân phận, bà đương nhiên là vạn bất đắc dĩ, chỉ là bà thật sự không ngờ cả hai đều yêu thích Phong Đồ Nhi như vậy. Diệp Vy bởi vì lo sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị bà ở nhà họ Phong, thậm chí không thể trọn nghĩa chăm sóc Phong Đồ Nhi, liền buộc bọn trẻ quay trở về Thượng Hải.
Tuy nói Hàn Hiếu Minh rất hận bà, nhưng mà thằng bé vẫn rất yêu thương bà, Diệp Vy trước sau đều vô cùng day dứt.
“Hàn Hiếu Minh, lẽ nào con vẫn chưa thể tha thứ cho mẹ sao? Mẹ biết là mẹ không tốt, mẹ không nên hy sinh con. Nhưng mà cả hai đều là con của mẹ, con nói mẹ phải làm sao đây?”
“Mẹ không làm sao hết. Bởi vì khi mẹ đưa ra lựa chọn này, bất luận là có muốn hay không, mẹ đều sẽ hy sinh người còn lại. Mẹ, nói mẹ không ích kỷ, con có thể tin sao? Từ bé mẹ đã vì con của người khác bỏ rơi chính con ruột của mình, con có thể hiểu. Nhưng mà tại sao ngay cả khi con thích Khuynh Nhi, mẹ cũng không cho con toại nguyện chứ? Anh hai mất rồi, mẹ liền muốn con thế chỗ anh ấy, rốt cuộc mẹ xem con là gì?”
Diệp Vy chua xót nhìn con trai, hai mắt người phụ nữ ướt sũng: “Hiếu Minh, nghe mẹ nói được không? Thật sự mẹ…”
Hàn Hiếu Minh không muốn nghe, lãnh đạm chặn Diệp Vy: “Đủ rồi, mọi chuyện đến đây là được rồi, con không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào cả. Mẹ, tất cả đã không còn quan trọng, chúng ta có thể đứng ở đây bình tĩnh đối mặt nhau đã là tốt lắm rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Hàn Hiếu Minh bỏ đi.
Ngày hôm sau Phong Đồ Nhi đến trường trong bộ dạng thiểu não, cô chán đời đến mức có người mời ăn kem cô cũng không chịu đi, kiên quyết dính chặt ở trên ghế. Suy nghĩ về diễn cảnh cô sắp phải kết hôn cùng người lạ, Phong Đồ Nhi ủ dột chống hai tay lên cằm. Trời ơi, nụ hôn đầu của cô, còn có tình yêu của cô, trung thân đại sự của cô, sao có thể gả cho tên giả mạo đó chứ!
Hạ Nhật Thiên đến sau Phong Đồ Nhi một lúc, cô hí ha hí hửng đi vào, vừa đi vừa ca hát. Đoạn, nhìn thấy Khuynh Nhi, bảo bối của cô mang bộ dạng chán đời, Hạ Nhật Thiên liền nhíu mày.
Hạ Nhật Thiên ngồi vào ghế kế bên Phong Đồ Nhi, lo lắng hỏi: “Này, sáng sớm mặt mày làm sao vậy? Vừa mới làm mất sổ gạo sao?”
Phong Đồ Nhi thở một hơi thật dài. Cô quay lại, không mặn, không ngọt, đáp: “Còn hơn mất sổ gạo là đằng khác, tao gặp phải tiểu nhân rồi.”
Hạ Nhật Thiên không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Với cô mà nói, để Phong Đồ Nhi nghịch ngợm buồn bã như vậy thường có rất ít chuyện.
Lần này Phong Đồ Nhi thê thảm như vậy chắc chắn đã gặp phải đối thủ, cô tốt nhất không nên châm chọc Phong Đồ Nhi thì tốt hơn.
Hạ Nhật Thiên cười hề hề, cô tìm cách đánh lạc hướng Phong Đồ Nhi bằng cách ghé sát tai Khuynh Nhi, nói: “Khuynh Nhi, tao nghe mọi người nói lại hôm nay có giáo viên mới về a. Nghe đâu anh ta lại còn vô cùng đẹp trai nữa, mày bỏ qua chuyện gặp tiểu nhân đi, được không?”