“Dì Nhan!”
Nhan Liệt đi được vài bước liền khựng lại, bà khẽ cúi đầu trước nam nhân vừa vặn từ phía trước đi đến: “Nhị thiếu gia!”
“Không cần lễ nghi như vậy. Dì Nhan, dì mau nói tôi biết, Khuynh Nhi bây giờ thế nào rồi?” Đối phương buông giọng trầm ấm hỏi, đồng thời vừa vặn giữ đúng khoảng cách với Nhan Liệt.
“Tiểu thư ạ?” Nhan Liệt ngẩng lên nhìn đối phương, bà hơi chau mày hỏi.
Nhị thiếu gia đặc biệt đến tìm bà hỏi về tình hình của tiểu thư, lẽ nào đã mất hết nhẫn nại?
Vốn dĩ bọn họ sớm muộn gì cũng trở thành gia đình, cơ hội tìm hiểu nhau còn rất nhiều, vì sao nhị thiếu gia lại nôn nóng như vậy?
Hơn nữa, chỉ còn vài bước chân nữa đã đến phòng Khuynh Nhi, bà thiết nghĩ nhị thiếu gia chính là không chịu được muốn đến tìm cô ấy!
Đương nhiên bà không sợ nhị thiếu gia manh động, bà chỉ lo Phong Đồ Nhi sẽ không thể chấp nhận Hàn Hiếu Minh mà thôi!
“Lẽ nào dì nghĩ tôi không nên đến quan tâm hôn thê của tôi sao?” Hàn Hiếu Minh chờ đợi mất kiên nhẫn liền hỏi.
Ngay cả hai chữ hôn thê khó nuốt như vậy cũng thốt ra từ miệng Hàn Hiếu Minh dễ dàng, Nhan Liệt càng khẳng định hoài nghi trong lòng bà là đúng. Nhị thiếu gia quả nhiên đã mất hết nhẫn nại chạy đến tìm Khuynh Nhi.
“Ưm, đương nhiên là không phải. Nhị thiếu gia, mong cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thấy hơi bất ngờ khi cậu đặc biệt hỏi về tiểu thư a.” Nhan Liệt nhanh trí đáp, sau đó liền thận trọng nói tiếp: “Tiểu thư cô ấy mấy năm nay sống rất tốt, trong học tập luôn xếp vào đầu bảng, điều này e là nhị thiếu gia là người biết rõ nhất. Huống hồ sớm muộn hai người cũng sẽ gặp được nhau, nhị thiếu gia, cậu hà tất phải nóng lòng như vậy.”
Ám chỉ, Hàn Hiếu Minh còn có vụng ý khác, cho dù Nhan Liệt không trực tiếp vạch trần, Hàn Hiếu Minh cũng thừa biết Nhan Liệt muốn nhắc anh điều gì.
Mẹ anh ngoài mặt cho phép anh và Phong Đồ Nhi liên hôn, muốn anh chăm sóc cho con bé, tuy nhiên anh biết rất rõ bà ấy chỉ xem anh là người thay thế. Nếu như anh trai anh không xảy ra tai nạn, bà ấy tuyệt đối không giao Phong Đồ Nhi cho anh. Bây giờ bà ấy còn muốn anh không được đến gần Phong Đồ Nhi, làm theo lễ nghĩa tránh vượt qua giới hạn, anh thật không ngờ bà ấy trước sau đều tính toán như vậy!
“Dì Nhan, có phải dì đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Thông thường thăm hỏi nhau đều là lẽ thường tình, lẽ nào tôi đến chào hỏi Phong Đồ Nhi một tiếng, đó lại là chuyện không nên sao?”
“Cái này… nhưng mà…”
“Dì Nhan, tôi biết bản thân của tôi đang làm gì. Khi tôi chưa được sự cho phép của mẹ, tôi nhất định sẽ không đi xa giới hạn của mình đâu. Nếu như bà ấy có trách phạt, tôi sẽ gánh giúp dì.”
“Nhưng mà thiếu gia…”
“Dì Nhan, dì còn không tin tưởng tôi sao?”
“Tôi…”
Nhan Liệt khựng lại, nét mặt người phụ nữ xinh đẹp bỗng đăm chiêu vài phần.
Hàn Hiếu Minh dù nói thế nào cũng là một người có máu mặt, cậu ấy lại là giáo sư có tiếng ở London, nhân phẩm đương nhiên trong sạch hơn người thường, điều này mọi người đều đã sớm công nhận.
Huống hồ Phong Đồ Nhi còn là một đứa trẻ, Hàn Hiếu Minh làm sao có thể vì con bé phá hỏng thanh danh của mình chứ, là bà suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhan Liệt thận trọng đi từ tiểu tiết đến cụ thể, cuối cùng cũng có được kết luận, đáp: “Được, tôi tin tưởng thiếu gia.”
Phòng ngủ Phong Đồ Nhi được bố trí với tone màu hồng nhạt, từ phong cách thiết kế cho đến trình bày đều vô cùng nhẹ nhàng, Hàn Hiếu Minh vừa bước vào đã ngửi được mùi hoa hồng thoang thoảng, đầu óc căng thẳng trước đó bỗng chốc được nới lỏng hoàn toàn, toàn bộ thân thể tựa hồ bay bổng trong không trung.
Từ khi trưởng thành đến giờ đã là 30 năm, ngoại trừ mẹ, Phong Đồ Nhi là người con gái duy nhất anh luôn muốn bên cạnh, mặc dù anh biết rất rõ trong lòng con bé anh vốn không tồn tại. Thậm chí, ba chữ Hàn Hiếu Minh kia, con bé nghe qua cũng chẳng để tâm đối phương là người như thế nào. Nhưng mà điều này không quan trọng, bởi vì những thứ Hàn Hiếu Minh từ trước đến giờ muốn có được, anh đều dùng mọi giá để giành về.
Hàn Hiếu Minh ngẩn ngơ đủ rồi, liền đưa tay khép cửa, sau đó nhẹ nhàng di chuyển đến giường ngủ của cô. Tất cả từ gối, chăn sắp xếp rất chểnh mảng, nhìn thấy rất tùy tiện, Hàn Hiếu Minh theo quán tính cau mày, bản tính yêu thích ngăn nắp trong anh lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Hàn Hiếu Minh cúi xuống, anh vốn muốn sắp xếp chăn, gối lại gọn gàng, tuy nhiên lúc anh vừa vươn tay cầm lấy chiếc chăn lên, bên dưới bất cẩn liền lộ ra gì đó.
Hàn Hiếu Minh khựng lại, đồng tử đột nhiên sáng rực lên, dòng chữ in trên quyển truyện kèm theo ảnh bìa bất ngờ đập thẳng vào tầm mắt.
Cái này…
Phong Đồ Nhi lại có thể…
Thật bôi bác! Thật bôi bác! Nha đầu kia lại có thể đọc những thứ như vậy!
Mặt mũi Hàn Hiếu Minh đen lại như đít nồi, anh cắn chặt răng nuốt trọn ba chữ Phong Đồ Nhi vô bụng. Cùng lúc này, bên trong phòng tắm vang lên một giọng hát trong trẻo, vừa vặn kéo Hàn Hiếu Minh quay trở về thực tại. Hàn Hiếu Minh đặt chăn lại chỗ cũ, đồng thời ngoảnh lại nhìn cửa phòng tắm đang khép hờ, đột nhiên nở nụ cười bí hiểm: “Nha đầu chết tiệt, để xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào. Phong Đồ Nhi, không phải em rất thích đọc những thứ không nên đó hay sao? Được rồi, từ giờ em không cần đọc, cũng không cần xem nó qua tranh vẽ nữa, bởi vì, anh sẽ đích thân dạy cho em ngay thôi.”
Kết thúc câu nói, Hàn Hiếu Minh di chuyển đến phòng tắm, vươn tay, đẩy cửa, đi vào trong.
Phong Đồ Nhi bên trong bồn tắm đang cao hứng bị âm thanh vừa rồi phá hỏng, theo phản xạ quay đầu, bất ngờ hét toáng lên: “Đồ biếи ŧɦái! Mau biến đi cho tôi!”