Tôi Bị Hàn Lão Sư Nhìn Trúng Rồi

Chương 1: Trở Lại Bắc Kinh

Bắc Kinh, Trung Quốc.

Một tuần trước Phong Đồ Nhi vừa nhập học, Khuynh Nhi năm nay vừa vặn thi vào lớp 11, trường cô theo học là một trường điểm danh tiếng tại Bắc Kinh.

Mặt khác, Diệp Vy – mẹ kế Phong Đồ Nhi, một người phụ nữ có tài lẫn sắc đẹp, suốt mười năm qua luôn chịu thương chịu khó vì cô.

Nếu nói ở tập đoàn bà là một chủ tịch nghiêm khắc, liền nói tại gia là một người mẹ hết mực yêu thương Phong Đồ Nhi, điều này càng làm tất cả mọi người từ trên xuống dưới càng nể phục.

Hôm nay là chủ nhật, hiếm khi có thời gian ở bên cạnh con gái, Diệp Vy liền tranh thủ thời gian ít ỏi này đích thân xuống bếp làm bữa sáng cho cô, hy vọng có thể dỗ dành công chúa nhỏ của bà.

Phong Đồ Nhi từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương của mẹ, cho nên tính cách có phần khá bướng bỉnh, hơn nữa Khuynh Nhi lại không yêu thích bà, trong suy nghĩ của Khuynh Nhi luôn cho rằng bà là người cướp mất ba con bé. Mặc dù vậy, Diệp Vy vẫn không biểu lộ bất mãn gì, ngược lại bà còn yêu thương Phong Đồ Nhi như mạng. Con gái nói hướng Đông, bà liền không dám nói hướng Tây.

Nhan Liệt là người hầu trong nhà, bà theo Diệp Vy đến giờ đã mười năm, tình cảm gắn bó như máu mủ, những gì Diệp Vy làm cho Phong Đồ Nhi từ khi trở về ngôi nhà này đến giờ, tất thảy bà đều chứng kiến hết.

Nhìn thấy phu nhân quan tâm Phong Đồ Nhi như vậy, lại còn đích thân nấu bữa sáng cho cô, Nhan Liệt vừa vui, vừa cảm thấy chạnh lòng, giá như tiểu nha đầu kia yêu thương Diệp Vy thì quá tốt!

Nhan Liệt đứng bên cạnh chú ý thấy những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán người phụ nữ xinh đẹp, không khỏi xúc động, nói: “Phu nhân, thật không nhìn ra bà lại tốt với tiểu thư như vậy, tiếc là cô ấy quá bướng bỉnh, vẫn không xem bà giống như mẹ của mình.”

Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Vy bỗng trở nên nặng nề, bao nhiêu nét rạng rỡ trước đó đều vì câu nói của Nhan Liệt biến mất.

Diệp Vy bất ngờ thở ra một hơi: “Là do con bé quá nhạy cảm, hơn nữa với lứa tuổi này của con bé, làm sao có thể chấp nhận được sự thật có thêm một người mẹ kế chứ. Tôi cũng là lấy lòng đo lòng, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Diệp Vy quay lại nhìn Nhan Liệt, nhẹ nhàng nở nụ cười xinh đẹp tựa như đóa hoa hồng, đồng thời che đi nội tâm đang bị thương của bà, rồi nói tiếp: “Thật ra nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn cũng sẽ khó chấp nhận. Nhưng mà tôi tin rằng, chỉ cần tôi thật lòng quan tâm đến Khuynh Nhi, con bé nhất định sẽ yêu tôi giống như mẹ con bé mà thôi.”

Diệp Vy là một người phụ nữ truyền thống, lại có học thức cao, hơn ai hết bà là người có đủ thực quyền quyết định bản thân nên làm gì. Huống hồ bà ấy cũng có con, yêu thương con cái như thế nào là tốt nhất, bà ấy chắc chắn biết rất rõ. Chỉ là, đã qua mười năm Phong Đồ Nhi vẫn lạnh nhạt với bà, điều này với người bình thường mà nói, chỉ nhìn đã cảm thấy đau xót!

Nhan Liệt chính là biết quá rõ nội tình bên trong, bà càng biết rõ vì sao phu nhân ở trước mặt bà luôn tỏ ra không có vấn đề gì, liền thay đổi trọng điểm: “Đúng rồi phu nhân, thiếu gia cậu ấy có thật hôm nay sẽ về không vậy ạ?”

Nhắc đến con trai, đồng tử Diệp Vy sáng rực lên, giống như bà vừa ký được hợp đồng có giá trị liên thành.

Kỳ thật mười năm qua thân phận về người con trai của bà vẫn là một ẩn số, với Diệp Vy mà nói, sớm công khai con trai, và việc xoa dịu nỗi đau trong lòng Phong Đồ Nhi, chính là hai việc bà muốn hoàn thành trong lúc này.

Diệp Vy sớm đã có dự tính trong đầu, chỉ là thời gian bà chờ đợi quá lâu, mãi đến mười năm sau mới có thể thực hiện, bà háo hức đến mức không biết diễn đạt cảm xúc trong lòng như thế nào.

Diệp Vy mất một lúc mới định thần trở lại, đáp: “Tất nhiên rồi, thằng bé sẽ về đây sớm thôi. Lúc đó Khuynh Nhi nhất định sẽ không còn vì tôi bận rộn mà buồn bã nữa, con bé nhất định sẽ vui vẻ trở lại. Được rồi Nhan Liệt, cô mau dọn thức ăn ra bàn đi, tôi lên gọi Khuynh Nhi.”

Mặt khác, Diệp Vy âm thầm cho trợ lý riêng của bà là Nhiên Duyệt đến sân bay đón con trai trở về, lúc này bên ngoài vừa chập tối, cả dinh thự lộng lẫy sừng sững hiện ra nhanh chóng thu gọn trong đôi mắt nam tử.

Đối phương ngồi trong xe khẽ khép đôi mắt xám khói lại, trong đầu mường tượng đến vô số diễn cảnh sẽ diễn ra, vừa vặn lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ: “Mười năm, cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi.”

Diệp Vy ở đại sảnh chờ con trai trở về đến sốt ruột, bà đi đi lại lại không ngừng, trong lòng hồi hộp đến khó tả.

Đã mười năm trôi qua bà vẫn chưa gặp được con trai, thi thoảng chỉ nhìn thằng bé qua điện thoại, bà thật sự rất nóng lòng, rất muốn nhìn thấy con trai bằng xương bằng thịt. Dáng dấp thằng bé thế nào, cử chỉ dành cho bà ra sao, tất thảy suy nghĩ cứ thôi thúc Diệp Vy không dừng lại.

Bỗng, cộp một tiếng, âm thanh vang dội đè lên tất cả những tạp âm vốn có, tiềm thức Diệp Vy đang lơ lửng bất giác được kéo về, bà mừng rỡ suýt bật khóc.

Diệp Vy đoán biết Nhiên Duyệt rốt cuộc cũng đã đón được người, liền xoay đầu, cổ họng nghẹn đắng không thể gọi con trai thành tiếng.

Nam nhân trong bộ âu phục đen lịch lãm khựng lại, anh từ cửa giương mắt nhìn Diệp Vy, người phụ nữ xinh đẹp, lộng lẫy chỉ cách anh vài bước, đột nhiên hai chân không thể cất lên nỗi.

Mười năm, thời gian dài như vậy, anh cũng không biết nên yêu, hay nên tiếp tục hận bà ấy thì mới phải.

“Alyn!”

Hàn Hiếu Minh giật mình, suýt nữa thì không thể tin nổi. Alyn, cái tên này không phải là cái tên mẹ anh vẫn thường gọi anh lúc nhỏ sao?

Bà ấy vẫn gọi anh bằng giọng điệu ấm áp đó, nó khiến anh nhớ lại thời gian anh và anh trai ở bên mẹ trước kia, mọi thứ cứ như diễn ra vào ngày hôm qua vậy.

Đáp lại Diệp Vy, Hàn Hiếu Minh mỉm cười: “Mẹ!” Nhanh như cắt, anh chạy đến ôm mẹ, giống như một đứa trẻ bám lấy bà không buông, liên tục thủ thỉ bên tai bà: “Mẹ, Alyn thật sự rất nhớ mẹ, sau này con sẽ không rời xa mẹ nữa.”

Diệp Vy ôm con trai trong tay, cảm giác chân thật khiến bà vui mừng đến bật khóc. Diệp Vy vừa nói, vừa gật đầu liên tục: “Thằng bé khờ này, về là tốt rồi, con về là tốt rồi.”