Sau khi giằng co, cha nương cuối cũng nhả ra:
"Chỉ cần con vào phủ sau đó mỗi tháng gửi tiền lương về nhà, ta liền nuôi thứ lỗ vốn này thêm vài năm."
Ha, tiền lương, ta sợ rằng đến mạng ta cũng không giữ được, bọn họ lại còn nhớ thương đến tiền lương của ta.
Tiểu muội đã khóc đến không thành tiếng.
Ta lau lau nước mắt nàng, nhẹ giọng nói:
"Liên Nhi đừng khóc, muội đợi tỷ, tỷ nhất định sẽ tìm cách đưa muội đi!"
"Tỷ tỷ!" Liên Nhi không kìm được ôm lấy ta gào khóc.
Cha nương ở bên kia đếm bạc, vui mừng lấy một con gà nướng từ trong ngăn tủ ra:
"Con trai! Mau ăn đi! Chúng ta sau này có thịt ăn rồi!"
Đệ đệ vội vàng ăn một miếng thịt lớn, một miếng lại một miếng.
Nương ta lại trừng mắt nhìn Liên Nhi:
"Chính con tự nói đó, con ở lại cái gì cũng không ăn, uống nước lã là được."
"Gà nướng này là để đệ đệ con tăng chiều cao, vừa rồi đã cho con một quả trứng gà, khóc xong rồi thì mau đi làm việc!"
Ta tức đến bật cười, xông lên xé một cái đùi gà lớn, nhét vào tay Liên Nhi:
"Ăn đi Liên Nhi! Tiền bán thân của tỷ tỷ sao muội lại không được ăn chứ?"
"Con nha đầu thối này!"
Hai tay ta giang ra, chắn trước người Liên Nhi.
Có lẽ là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của ta như vậy, cha nương cuối cùng cũng không dám lên tiếng.
Ta trông cho tiểu muội ăn hết đùi gà.
Lau lau nước mắt, đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.
Ta thật sự không hiểu, nương ta cũng là nữ nhân.
Vì sao bà có thể đối xử với ta và muội muội như vậy?
Bà luôn nói lúc nhỏ bà cũng sống như vậy.
Vậy thì ta càng không hiểu.
Rõ ràng bản thân chịu tổn thương, vì sao còn đặt tổn thương giống như vậy lên người con của mình?
Nếu sau này ta có con, bất kể nam nữ.
Ta nhất định sẽ không để chúng nó chịu một chút tổn thương nào.
Ngọc bà tử đưa ta tới Hoắc phủ, liền vội vàng rời đi.
Hoắc phủ thành Bắc giống như lời Ngọc bà tử nói, không khí nặng nề.
Nghe nói chủ tử Hoắc Vân Dung của Hoắc phủ là quý nhân bị biếm ở kinh thành.
Con đường làm quan không thuận lợi, có tài nhưng không gặp thời, cho nên tính tình cực kỳ cổ quái.
Người trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận chọc giận chủ tử một cái liền mất đi mạng nhỏ.
Ta mới đến năm ngày, trong viện đã có năm người được nâng ra.
Vải trắng đắp thi thể lướt qua bên người ta, máu tươi chảy một đường.
Ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu động cũng không dám động.
Nhưng sau lưng lại truyền đến một tiếng hô kinh hãi: "Á!"
Không tốt!
Là Ngân Nhi vào phủ cùng một lúc với ta.
Nàng bằng tuổi tiểu muội ta, rốt cục cũng không chịu nổi sợ hãi mà kêu ra tiếng.
Giọng nói không to, nhưng trong Hoắc phủ yên tĩnh này, lại cực kỳ bén nhọn.