[Mặc Hương Đồng Xú] Tiết Hiểu

Chương 5: Diệt Môn

Ngày hôm sau, hai người chia tay, đường ai nấy đi.

Mọi chuyện ở kiếp này có phần khác với kiếp trước, Tiết Dương không có đi đồ sát Bạch Tuyết Các, Hiểu Tinh Trần cũng không tự móc mắt mình vì Tiết Dương. Tiết Dương cũng không bị ép rời khỏi Kim thị, thỉnh thoảng hắn vẫn ra ngoài gặp Hiểu Tinh Trần.

Nhưng khi Tiết Dương cảm thấy sự tình đã giải quyết xong, Kim Quang Dao liền truyền tin bảo hắn trở về, còn dặn hắn đừng đi đồ sát Bạch Tuyết Các.

"Ta muốn đi đồ sát Bạch Tuyết Các khi nào?" Tiết Dương cũng có chút nghi hoặc.

Lúc này, lựa chọn tốt nhất của hắn là trở về Lan Lăng, nhưng hắn lại rất lo lắng cho Hiểu Tinh Trần, nên không nghĩ nhiều liền đi tìm Hiểu Tinh Trần.

Lúc này, Hiểu Tinh Trần cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy tới Bạch Tuyết Các.

Khi Tiết Dương tìm được nơi Hiểu Tinh Trần ở, thì Hiểu Tinh Trần đã rời đi tới Bạch Tuyết Các. Tiết Dương do dự một chút, kiếp trước vì sự kiện Bạch Tuyết Các, mà Hiểu Tinh Trần mất đi hai mắt. Nếu lần này...Cũng chỉ do dự một chút, Tiết Dương liền chạy tới Bạch Tuyết Các.

Khi Tiết Dương đuổi tới Bạch Tuyết Các, đại môn đã mở, thi thể khắp nơi, máu chảy thành xong, giống hệt như khi hắn đồ sát Bạch Tuyết Các ở kiếp trước.

Chẳng lẽ đây thật sự là định mệnh?

"Đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại." Đang muốn bước vào cổng, Tiết Dương nghe thấy Tống Lam thống khổ cắn răng nói những lời này.

"Tử Sâm..." Lúc này Hiểu Tinh Trần cũng vô cùng thống khổ: "Thực xin lỗi, ta không ngờ Tiết Dương..."

"Đừng nhắc đến cái tên đó!" Tống Lam giận dữ gầm lên: "Ngươi đi đi!"

"Tính tình của Tống đạo trưởng thật xấu a." Tiết Dương nhàn nhã đi vào, việc này không phải hắn làm, rõ ràng có người muốn hắn gánh tội thay. Người khác nghĩ sao hắn không quan tâm, nhưng hắn không muốn Hiểu Tinh Trần hiểu lầm.

"Ngươi mù rồi, còn tức giận như vậy."

"Tiết Dương!" Tống Lam giống như sư tử bạo nộ, rút kiếm định gϊếŧ Tiết Dương.

"Tử Sâm, ngươi đang bị thương, đừng cử động!" Hiểu Tinh Trần rất nghiêm túc nói, y ấn mạnh Tống Lam xuống.

"Tiết Dương, ngươi muốn trả thù có thể tới tìm ta, tại sao lại ngoan độc như thế, đồ sát Bạch Tuyết Các?!" Hiểu Tinh Trần vẻ mặt đầy phẫn nộ, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ.

"Có chứng cứ gì nói là ta làm?" Tiết Dương cũng trừng mắt giận dữ, hắn nghĩ, hắn tới đây là vì Hiểu Tinh Trần, người này còn không cảm kích.

Hiểu Tinh Trần sớm đã biết tính cách của Tiết Dương, vô lý, nhìn thấy quan tài cũng không rơi lệ, y cũng không vô nghĩa, xuất kiếm hướng thẳng ngực Tiết Dương mà đâm tới.

"Không phải là ta làm!" Tiết Dương vốn không phải đối thủ của Hiểu Tinh Trần, hiện tại lại nóng lòng muốn giải thích, càng né trái nén phải, chật vật bất kham.

"Không phải ngươi tự xưng là chính nghĩa chi sĩ, ta có oan uổng, ngươi cũng mặc kệ?"

Lúc này Sương Hoa đang dừng ở trước cổ Tiết Dương một tấc, chỉ sợ Tiết Dương vừa cử động, máu sẽ bắn tung tóe.

"Trước khi lâm chung chính miệng sư phụ nói ra tên của ngươi, đôi mắt của ta cũng là do ngươi ban tặng, đây chính là chứng cứ." Tống Lam cầm kiếm đi về phía hai người.

"Ta đi theo Hiểu Tinh Trần, vừa mới tới đây, sao có thể là ta." Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần.

"Ngươi từ Tùy Châu tới, ta cũng từ đó tới, ngươi không tin thì có thể đi tra!" Tiết Dương bình tĩnh nhìn Hiểu Tinh Trần, ánh mắt vội vàng, sợ y không tin.

"Đừng nói nhảm nữa!" Tống Lam vung kiếm hướng Tiết Dương đâm tới.

Động tác của Hiểu Tinh Trần cứng lại, Tiết Dương tránh đi yếu hại, nhưng vẫn bị kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình.

Khi Tống Lam định đâm thêm lần nữa, Hiểu Tinh Trần đã chặn kiếm của Tống Lam lại.

"Tại sao ngươi lại cản ta? Hiểu Tinh Trần, ngươi đang giúp hắn sao? Ngươi tin hắn?" Hai mắt Tống Lam rướm máu, vẻ mặt dữ tợn.

"Tử Sâm, điều tra rõ ràng, rồi gϊếŧ hắn cũng không muộn." Hiểu Tinh Trần chắn trước mặt Tiết Dương.

Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, một diện nhân quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, kéo Tiết Dương đứng dậy, dùng truyền tống phù rời đi, Song Hoa phóng tới, nhưng lại đánh vào khoảng không.

"Sao vậy? Tiết Dương?!"

"Hắn bị người cứu đi rồi. Tử Sâm, ngươi có tin ta không."

Tống Lam giận công tâm, hơn nữa đang trúng độc, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất ngất xỉu.

Luyện thi địa.

"Sao ngươi không nghe ta nói?" Kim Quang Dao đứng ở trước giường Tiết Dương.

"Không phải ta làm, ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi." Mặc dù đã bị thương như thế này, nhưng Tiết Dương vẫn tỏ ra thờ ra.

"Xem náo nhiệt? Thật sự không phải ngươi sao?" Kim Quang Dao vẻ mặt khó tin.

"Ta lừa ngươi làm gì? Nếu ta làm việc đó, gϊếŧ cũng gϊếŧ rồi, ta còn có thể không thừa nhận?"

"Nói cũng phải, những việc trước đây ngươi làm, ngươi đều sẽ nhận." Kim Quang Dao đã tin Tiết Dương.

"Sao ngươi lại lộ mặt ra chỉ để xem náo nhiệt?" Kim Quang Dao tức giận đến mức nụ cười cũng biến mất.

"Dường như gần đây luôn có người đối nghịch với ta, tạm thời ngươi đừng xuất hiện, trốn một thời gian."

"A, mẹ nó, dám đánh chủ ý lên đầu lão tử!"

Người nào dám đối nghịch với hắn, người này hơn phân nửa là muốn hại người của hắn.

"Ngươi giúp ta tra xem hiện tại Hiểu Tinh Trần đang ở đâu?"

"Ngươi vẫn cảm thấy sự việc chưa đủ lớn sao?" Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương, đột nhiên cười ôn nhu.

"Hảo hảo ở đây, Âm Hổ Phù gần như đã được sửa xong. Qua mấy ngày nữa, vết thương của ngươi sẽ hồi phục, lại tìm một nhóm người khác thử xem, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi." Kim Quang Dao nói xong, đi ra khỏi phòng.

--------o0o--------

Hết chương 5