Nạp Lan Yên Nhiên xuất thủ lập tức đem đám người Tiêu gia sợ hãi, mà Tiêu Viêm thì dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Nạp Lan Yên Nhiên.
“Ngươi… ngươi vậy mà…”
Nhưng lời của Tiêu Viêm chưa nói xong thì đã bị bàn chân của Nạp Lan Yên Nhiên đạp xuống, dí lên mặt, bàn chân trắng mịn kèm theo mùi hương thơm ngạo ngạt. Nhưng loại cảm giác hưởng thụ này không được bao lâu Tiêu Viêm mới nhớ ra bản thân đang bị đối phương sỉ nhục, hai tay đẩy bàn chân của Nạp Lan Yên Nhiên ra tức giận mắng:
“Tiện nhân! Ngươi dám dùng chân đạp lên mặt của ta. Ngươi…”
Tiêu Viêm tức giận đến mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi oán hận.
Mà Nạp Lan Yên Nhiên bị mắng là tiện nhân sắc mặt cũng rất không vui, chân dùng thêm lực đem cả người Tiêu Viêm đạp ở bên dưới sàn, bàn chân dẫm dẫm lên mặt của hắn đem lòng tự tôn của một nam nhân chà đạp không thương tiếc.
“Ngươi cái gì mà ngươi. Còn dám mắng ta là tiện nhân! Đáng chết! Đồ phế vật, loại vô dụng như ngươi chẳng lẽ không biết bản thân mình có bao nhiêu phế vật.”
Vừa mắng vừa sỉ nhục Tiêu Viêm, thậm chí ngón chân của nàng còn mân mê ở miệng hắn đem mặt mũi Tiêu Viêm đều có chút bẩn thỉu.
Những người khác có mặt ở đây chỉ có thể trầm mặc, hoàn toàn không tin được Nạp Lan Yên Nhiên lại làm ra hành động như vậy. Về phần Tiêu Viêm, cũng chỉ có Tiêu Chiến là thương xót bất quá lúc này hắn cũng không thể làm gì được bởi vì toàn thân đã bị tên trưởng lão của Vân Lam Tông chế trụ.
Trơ mắt nhìn nhi tử bị sỉ nhục đến đỏ mặt.
“Tiêu gia các ngươi nếu như hôm nay không cho ta một câu trả lời hợp lý vậy cũng không cần thiết tồn tại nữa!”
Âm thanh lạnh lùng của Nạp Lan Yên Nhiên vang lên, đem đám người Tiêu gia chấn kinh, hoảng sợ.
Vân Lam Tông chính là bá chủ của đế quốc Gia Mã, chỉ là một cái Tiêu gia thì thích diệt thì có thể diệt.
“Tiêu Viêm, đều là do ngươi. Ngươi mau xin lỗi Nạp Lan tiểu thư!”
Mấy tên lão nhân bối phận cực cao lên tiếng, hoàn toàn đem mọi chuyện này đổ hết lên đầu của Tiêu Viêm.
Khuôn mặt của Tiêu Viêm đỏ lên, lúc này hắn mới phát hiện chuyện vừa rồi mình làm có bao nhiêu ngu xuẩn. Nhìn Tiêu Chiến, mặc dù hắn xuyên việt nhưng từ nhỏ trưởng thành chứ không phải là mới xuyên, tình cảm đối với Tiêu Chiến là có. Mà Tiêu gia là nhà của hắn, hắn quả thực không muốn nhìn nó bị diệt.
“Xin, xin lỗi!”
Tiêu Viêm cúi người, đối với Nạp Lan Yên Nhiên chịu thua, lớn tiếng nhận lỗi.
Thế nhưng Nạp Lan Yên Nhiên lại không dễ dàng buông tha cho Tiêu Viêm, nàng vắn chân lên đùi, nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt cười nhạo rồi lớn tiếng nói:
“Nếu như hôm nay ngươi có thể bò như con chó, lè lưỡi liếʍ chân của bản tiểu thư. Ta sẽ tha thứ cho Tiêu gia các ngươi có một con đường sống.”
Nghe được lời này của Nạp Lan Yên Nhiên hai mắt Tiêu Viêm lộ ra biểu tình rất khó tin, lời này sao có thể nói ra được nhưng ánh mắt của Nạp Lan Yên Nhiên rất nghiêm túc dường như không hề nói điêu.
Theo bản năng Tiêu Viêm nhìn qua chỗ Tiêu Huân Nhi, hắn đoán thân phận của nàng không đơn giản nếu có thể… nhưng nhìn mãi, nhìn mãi không thấy được thân ảnh của nàng đâu. Tuyệt vọng, Tiêu Viêm nhắm chặt hai mắt từ từ chống tứ chi xuống mật sàn sau đó từ từ bò tới chỗ của Nạp Lan Yên Nhiên.
Đợi hắn bò tới nơi, Nạp Lan Yên Nhiên đã nem tất chân kéo xuống đem bàn chân đưa tới trước mặt của hắn.
Tiêu Viêm run rẩy, nhắm chặt hai mắt há miệng ra đem bàn chân trắng nõn của Nạp Lan Yên Nhiên ngậm vào trong miệng.