Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 9: Lục Miện xuất hiện

Chương 9: Lục Miện xuất hiện

Sau ngày hôm đó, ngoài giờ học, tôi hầu như không rời anh ấy nửa bước.

Tôi chống cằm nhìn anh nghiêm túc tập luyện.

Chàng trai có thân hình mảnh khảnh, mỗi cú đấm vào bao cát đều dùng rất nhiều sức.

Mỗi lần đánh, anh ấy đều dồn toàn bộ sức lực của mình.

Những giọt mồ hôi lớn từ trán anh rơi xuống, làm ướt tóc.

Anh lại hồn nhiên không để ý, mãi cho đến khi kiệt sức, ngã gục trên sàn, anh mới kết thúc buổi tập luyện trong ngày.

Tôi đưa cho anh cốc nước ấm, anh ấy mệt đến mức nằm liệt trên mặt đất, nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ.

Tôi đưa cốc nước đến bên môi anh, nhìn anh uống từng ngụm lớn.

Anh ấy uống rất vội, một vài giọt nước từ khóe môi lăn ra, chảy dọc xuống yết hầu rồi biến mất vào cổ áo.

Việc tập luyện với cường độ cao khiến Nguyễn Thanh Du mỗi ngày đều ngủ ngay khi vừa ngả lưng, lượng ăn cũng tăng lên một chút.

Tương ứng với đó, anh ấy cũng khỏe mạnh hơn, thân hình vẫn còn gầy nhưng không còn mỏng manh như trước.

Tôi rất hài lòng với điều này.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, khi tôi sắp quên mất đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết.

Lục Miện xuất hiện.

Hắn đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi với ánh mắt khinh thường.

Khi hắn đang quan sát tôi, tôi cũng đang quan sát hắn.

Lục Miện có khuôn mặt góc cạnh, mũi cao môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm.

Đó là một khuôn mặt rất cứng rắn.

Chỉ là cặp mắt ấy, khi nhìn về phía Nguyễn Thanh Du lại đầy vẻ thâm hiểm.

Tôi đọc được sự chiếm hữu gần như bệnh hoạn trong mắt hắn.

Trong vô thức, tôi đứng chắn trước người Nguyễn Thanh Du.

Nhưng anh ấy lại nắm lấy tay tôi, đứng bên cạnh tôi.

Lục Miện rất cao, khoảng 1m9.

Ánh mắt hắn nhìn tôi lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, có lẽ hắn vẫn nghĩ tôi là con chó liếʍ không có nguyên tắc của hắn.

Giọng điệu của hắn với tôi cũng đầy sự khinh miệt, như người của bề trên nói với kẻ bên dưới.

"Tôi đã nói rồi, tôi rất ghét hắn, sao cô còn đi gần hắn như vậy?"

Tôi không thích Lục Miện, cũng không thích giọng điệu của hắn.

Khi đọc tiểu thuyết, tôi đứng từ góc nhìn của Thượng Đế, một nhân vật nam chính tự cao tự đại như vậy có thể coi là mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, khi tôi đứng ở góc độ của Nguyễn Thanh Du, nhân vật nam chính như vậy thật sự là quá đáng sợ.

Kiêu ngạo một cách bừa bãi.

Tôi không nhịn được mà mắng hắn: "Anh nghĩ anh là ai? Tôi phải quan tâm đến sở thích của anh sao?"