Editor: Devil Ly
Beta: Ad Quỳnh
Tại Vân Thành, trên gương mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười vui tươi, cảnh tượng của cả tòa thành tràn ngập vẻ vui mừng, hạnh phúc. Tại thời điểm Thiên Lan một thân chật vật đứng tại Vân Thành, mới phát hiện ra vài câu nói quả thật là không sai, người dân an cư lạc nghiệp, an khang hạnh phúc. Người trên đường nhìn một tiểu cô nương một thân chật vật, một vài đại thẩm tốt bụng tiến tới hỏi nàng vài câu, Thiên Lan đối với sự nhiệt tình này chỉ có thể dùng lời lẽ nhẹ nhàng mà từ chối, dựa vào trí nhớ đi đến phủ thành chủ Vân Thành, cũng chính là Vân Gia. Trước tiền môn Vân Gia có thị vệ canh giữ, thấy Thiên Lan tiến vào, lập tức tiến lên ngăn lại, âm thanh lộ rõ vẻ ngạo mạn, “ Cô nương, ở đây là phủ Thành Chủ, không phải là nơi để ngươi có thể đến đâu.”
Bộ dạng Thiên Lan lúc này quả thật có chút chật vật, từ sau khi ra khỏi hang động đó, không ngờ lại là một vùng hoang vu hẻo lánh, không dễ gì gặp được người giúp cô chỉ đường, mới có thể về được đến Vân Thành, toàn thân dơ dáy, đến mặt mũi cũng không sạch sẽ, bị ngăn lại cũng không có gì là lạ cả. Nhưng thanh âm của thị vệ này làm Thiên Lan không thích một chút nào, đây chính là người nhà Vân phủ mà bên ngoài truyền tụng sao? Với những kẻ ngoài kia có gì khác biệt chứ, cùng một dạng ỷ mạnh hϊếp yếu, còn nói cái gì đối xử bình đẳng, thật là nực cười. Thiên Lan vén mái tóc dài khô vàng phía trước, hướng lại gần trước mặt tên thị vệ,”
Ngươi nhìn cho rõ, xem ta có thể đến đây hay không?”
Vân Thiên Lan tuy rằng không được sủng ái, nhưng người trong phủ đều biết rõ diện mạo của nàng, thị vệ kia sửng sốt, ngay sau đó lùi về sau một bước, cúi người nhưng trên mặt không có một chút nào vẻ kính trọng, “Hóa ra là đại tiểu thư.”
Thị về chỉ nói thầm trong lòng, không phải là đại tiểu thư đã mất tích rồi sao? Hiện tại Thiên Lan chỉ muốn mau chóng trở về tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc thật ngon, làm gì có thời gian ở đây để tâm thái độ của tên thị vệ này thế nào. Nhấc chân liền hướng vào trong phủ mà đi, còn chưa đợi nàng bước chân vào cửa chính, sau lưng đã truyền đến tiếng nói. “Các ngươi canh giữ thế nào vậy, đứa ăn mày đó ở đâu đến đây, nhà họ Vân cũng không phải là tùy tiện có thể vào được, còn không mau ngăn nó lại.”
Bọn thị vệ đứng nhìn nhau, đứa ăn mày này là đại tiểu thư, cho dù là không nhận được sự sủng ái thì bọn hắn cũng không thể ngay trước công chúng ngăn đại tiểu thư lại, chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng nhà họ Vân có thể bị hủy hoại mất. “ Tứ tiểu thư, đây là đại tiểu thư”
tên thị vệ trước đó ngăn Thiên Lan lại lập tức bước lên phía trước, tới bên tai người kia nhỏ giọng nói. Người vừa xuất hiện chính là Tứ tiểu thư nhà họ Vân, Vân Vũ Nhu. Một thân váy dài xanh ngọc, tuổi tầm mười bốn mười lăm, đôi mắt long lanh xinh đẹp như được chạm khắc trên gương mặt nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn, cánh mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng hào không cần điểm xuyến, mặc dù tuổi còn nhỏ đã có thần thái của một mĩ nhân, đủ để chứng minh cô gái nhỏ này lớn lên tất nhiên thành một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành. Vân Vũ Nhu nghe xong lời thị vệ vừa nói, ánh mắt chợt lạnh, tiện nhân này vậy mà lại còn sống quay trở về, mệnh cũng thật là lớn. Đẩy thị vệ kia ra, Vân Vũ Nhu cười nhẹ bước tới bên Thiên Lan đang đứng thẳng trước cửa chính, ôn nhu nói: “ Tỷ tỷ thật là vừa từ đâu về vậy, làm sao biến thành cái bộ dạng chật vật, dơ dáy thế này?”
Thời khắc nhìn thấy Vân Vũ Nhu, Thiên Lan cảm nhận được trong thân thể có một cảm xúc khác biệt, nàng đưa tay chạm lên trước ngực, giống như đang suy nghĩ gì đó, đây có lẽ là chút cảm xúc của Vân Thiên Lan còn lưu lại, bị nữ nhân trước mặt này hại chết, không cam tâm sao….. Thiên Lan cong cong khóe môi, bị người hại chết đó là do bản thân mình vô dụng, ngươi bây giờ có không cam tâm cũng có tác dụng gì, thân thể này giờ bị ta chiếm giữ, ngươi cũng coi như được giải thoát rồi, hà tất phải cố chấp thêm nữa. Nàng vừa nghĩ xong, cảm xúc kì quái trong thân thể lại tăng thêm vài phần, Thiên Lan đáy lòng càng thêm cười lạnh, chết rồi mới có được cái dũng khí này, thời điểm còn sống sao không dám? Nếu lúc trước có được dũng khí như vậy, ngươi đã không chết, cho nên, đừng đi trách người nữa, chỉ có thể trách mình không đủ kiên cường. Thiên Lan trước giờ không phải là người lương thiện, cho nên nàng sẽ không bao giờ nói bất cứ điều kế thừa những yêu hận tình thù hay trách nhiệm gì đó của Vân Thiên Lan, những thứ đó đối với nàng quá đỗi giả dối, trước nay nàng chỉ có tôn thờ lợi ích, thương nhân nên có dáng vẻ của một thương nhân. Quả nhiên cảm xúc trong thân thể dần biến mất, Thiên Lan lúc này mới nâng mí mắt nhìn Vân Vũ Nhu vẫn đang nhìn nàng cười, khuôn mặt dính bẩn bỗng chốc xuất hiện nụ cười quỷ dị, nhìn đến mức Vân Vũ Nhu sửng sốt, tiện nhân này không những không chết đến tính cách cũng thay đổi rồi? Trong lòng thầm mắng mấy kẻ làm việc không cẩn thận, ả đã lệnh cho bọn chúng xác định tiện nhân này sau khi chết thì vứt xác vào khu rừng chết, đến nay lại để cho nàng ta không chút thương tích gì mà quay về đây, có chút việc nhỏ mà làm cũng không tốt, thật là một lũ lợn ngu ngốc, cũng may chuyện ả đem nàng ta ném vào khu rừng chết chỉ có vài người biết chuyện, cho dù lộ ra ngoài cũng không có ai tin. Vân Vũ Nhu trong lòng yên tâm hơn không ít, nhưng ả không thể nào tin được một phế phẩm nhu nhược vô năng lại có thể thay đổi, nhất định bị dọa ngốc rồi, gan cũng lớn hơn vài phần, nghĩ tới đây, sắc mặt Vân Vũ Nhu biến đổi, khinh thương nhìn Vân Thiên Lan, “Bộ dạng này của tỷ tỷ thật là làm nhục cho Vân Gia ta, ra ngoài lâu như vậy không biết có xảy ra chuyện gì hay không.”
Vân Vũ Nhu có điều ám chỉ, bọn thị vệ đầu cúi gằm, đại tiểu thư thật không ít lần bị tứ tiểu thư khi dễ, bọn họ đều thấy nhiều và không còn lạ lẫm nữa, đến nay đại tiểu thư trở về với bộ dạng này, sợ là không tránh khỏi bị phạt, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến họ, một phế vật đối với gia tộc mà nói là một vết nhơ, Vân gia là bá chủ một phương lại để vết nhơ này tồn tại đến ngày hôm nay, bọn họ đều có chút khó chịu. “Nhà họ Vân đến ăn mày còn có thể đối đãi bình đẳng, huống chi ta lại là đại tiểu thư chân chính”
Vân Thiên Lan đẩy đẩy mấy sợi tóc trước trán, cố tình nhấn mạnh hai từ chân chính. Vân Vũ Nhu nhăn mày, trong lòng khó hiểu, tiện nhân này thế nào lại biết ăn nói như vậy? Nhưng nghĩ đến hai từ chân chính, sắc mặt Vân Vũ Nhu tái đi vài phần, cho dù ả đắc sủng bao nhiêu cũng không thể phủ nhận sự thật Vân Thiên Lan thân là huyết mạch chân chính, ở trên đại lục này, tôn ti trưởng ấu là có quy định rõ ràng. Đều do mấy tên vô dụng kia, việc lần này mà thành, nhà họ Vân sẽ không còn đại tiểu thư nào nữa, còn ai dám dùng thân phận đó để áp ả. Nộ khí trong lòng không ngứng tăng lên, Vân Vũ Nhu hướng Thiên Lan tiến đến vài bước, vừa đúng chặn mất tầm nhìn của thị vệ, sắc mặt Vân Vũ Nhu lập tức trở nên âm trầm hơn, đè thấp âm thanh mà nói: “Vân Thiên Lan, việc này nếu ngươi dám nói bậy bạ, xem ta không đánh chết ngươi”
Việc hại người cùng tộc nếu mà bị truyền ra ngoài, cho dù ả có đắc sủng hơn nữa cũng vẫn sẽ mất đi danh tiếng trong nhà họ Vân, cho dù ả làm những việc này Vân gia đều biết, nhưng bên ngoài lại là một chuyện khác, thân là niềm tự hào của nhà họ Vân, ả không thể có bất cứ một vết nhơ nào. Thiên Lan cũng cười lạnh, tiến đến bên tai Vân Vũ Nhu chẹ nhàng chậm chạp nói: “Ngươi tốt nhất đừng có trêu chọc ta, nếu không ta không dám đảm bảo có thể làm ra chuyện gì đâu”
Chuyện trước đây nàng có thể không so đo, bơt vì đó là Vân Thiên Lan, không phải nàng, nhưng sau này những người này nếu còn đến ức hϊếp nàng, vậy đứng trách nàng tàn nhẫn độc ác, đối với mấy tiểu nha đầu này cho dù không có linh lực kia, nàng cũng có rất nhiều thủ đoạn. Vân Vũ Nhu sửng sốt đứng nhìn bóng lưng rời đi của Thiên Lan, trong lòng toàn là sợ hãi, vừa rồi ả vậy mà bị tiện nhân trước đó luôn bị nàng dẫm đạp dưới chân làm cho kinh sợ, Vân Vũ Nhu sờ tay lên trán mình, không biết từ bao giờ đã đầy mồ hôi lạnh, làm sao có thể xảy ra chuyện thế này… Thiên Lan về đến viện của mình lông mày liền nhăn lại, nàng ở trong trí nhớ của Vân Thiên Lan biết được nơi ở của nàng thật không tốt, nhưng thật không nghĩ đến sẽ không tốt đến mức độ này, tương viện rách nát, từ bên ngoài đều có thể nhìn thấy được tình cảnh bên trong, một căn phòng lẻ loi dựng ở đó, chỉ cần chút gió thổi mạnh cũng có thể đổ xuống. Dựa theo quy đinh của kiếp trước, căn phòng như thế dược tính là nguy hiểm hơn cả nguy hiểm rồi, nàng thật sự không thể tưởng tượng được Vân Thiên Lan làm thế nào có thể sinh sống ở nơi này. Đẩy cửa phòng, nàng mới phát giác ra mình đã xem nhẹ Vân Thiên Lan, ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vẫn có thể sống đến mười lăm tuổi, cũng được tính là một loại năng lực. Nhà chỉ có bốn bức tường dùng để hình dung căn phòng này là hoàn toàn chính xác, nóc nhà đều có thể nhìn thấy được ánh sáng, trong phòng ngoài một cái giường và một cái rương không lớn thì không còn một vật dụng nào khác, nói là giường thà rằng nói đó là một tấm gỗ, chăn bông ngả vàng gấp gọn gàng đặt trên đó, ánh mắt Thiên Lan ngày một âm trầm, theo bản năng đặt tay lên ngực, Vân Thiên Lan xem ra ngươi cũng không phải là không có điểm tốt nào mà! Tuy rằng sống trong gian khổ, nhưng một chút cũng cũng không từ bỏ niềm tin vào cuộc sống, là nghị lực nào chống đỡ người sống lâu được như vậy? “Thôi bỏ đi, nói đến cùng vẫn là ta nợ ngươi, một ngày nào đó ta sẽ dùng thân thể của ngươi đứng trên đỉnh cao của thế giới này, làm thế nhân kính ngưỡng, nếu không thể làm thế nhân kính ngưỡng, vậy thì làm cho thế nhân sợ hãi đi!”
Thiên Lan thanh âm nặng nề, nàng vừa nói hết lời, thân thể giống như bị người buông ra, cảm giác sợi dây vô hình vẫn luôn cuốn chặt lấy thân thể nàng phút chốc như bị chặt đứt. Khóe miệng khẽ cong, nàng thật không nghĩ rằng oán niệm của Vân Thiên Lan lại cường đại đến vậy, thân thể hoàn toàn do chính mình khống chế quả nhiên không tồi. Ở trong phòng dạo qua một vòng, Thiên Lan thật sự là chịu không nổi,cho dù là trước đây phải lưu lạc sơn dã cũng so với nơi mà bất cứ lúc nào mái ngói cũng có thể rơi xuống đầu tốt hơn nhiều, xem ra việc đầu tiên nàng phải làm đó là cho mình có một nơi ở tốt hơn. Nhưng nàng hiện tại thứ nhất không có thực lực, thứ hai không có tiền tài, phải làm thế nào mới có thể ở trong Vân gia tìm một nơi ở tốt đây. Vân Thiên Lan không phải chưa nghĩ tới rời khỏi Vân gia, nhưng cũng cùng một vấn đề, nàng thứ nhất không có thực lực, thứ hai không có tiền tài. Trên cái đại lục mà thời buổi cá lớn nuốt cá bé này, nàng ra ngoài chỉ có thể chết càng nhanh hơn, người nhà họ Vân tuy là không thích nàng, nhưng trên đầu nàng vẫn còn cái danh hiệu chính dòng, những người này cũng không thể trắng trợn gϊếŧ chết nàng. Xem xét lại xiêm y rách nát trên người, Thiên Lan quyết định trước tiên thay bộ y phục, ở trong phòng tìm nửa ngày mới tìm được một bộ y phục được coi là sạch sẽ, sau khi đổi xong y phục Thiên Lan vẫn là chịu không nổi chau mày, y phục có mùi ẩm mốc khó chịu không nói, còn nhỏ hơn rất nhiều, mặc trên người không ra gì cả, hoàn toàn không phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của nàng. Bộ y phục này là là đại trưởng lão đưa tới cho nàng, Vân Thiên Lan kia vẫn luôn tiếc không dám mặc, hiện giờ lại bị nàng ghét bỏ, Nếu việc này mà để Vân Thiên Lan biết được còn không tìm nàng liều mạng. Trong gia đình này còn có ai thật tâm đối tốt với Vân Thiên Lan, nghĩ chắc cũng chỉ có vị đại trưởng lão mặt mũi nhân từ đó, chẳng lẽ nàng phải đi tìm vị đại trưỡng lão đó?