Siêu Thị Đa Vũ Trụ

Chương 3-2:

Lúc còn nhỏ Diệp Chu từng về quê ở vài ngày, cậu cùng mấy anh chị em họ dưới quê nghịch bùn một lúc, sau đó về nhà không chỉ bị đánh một trận đòn nát đít, mà bản thân cậu còn bị lây rận. Cũng không biết là do chơi ở vũng bùn đó hay bị lây từ người của anh chị em họ nào, dù sao cũng đã để lại bóng ma tâm lý cực lớn cho Diệp Chu.

Ngay cả rắn hay nhện cậu cũng không sợ, lại chỉ sợ mỗi con rận.

Lần nữa trở lại siêu thị, Diệp Chu rốt cục nghĩ ra cách.

Người thì dĩ nhiên phải tuyển. Cậu không thể ở đây cả đời, cậu muốn kiếm tiền để về nhà.

Muốn tuyển người mà vẫn đảm bảo được an toàn cho mình, vậy thì chỉ có một cách tương đối đáng tin cậy - giả thần giả quỷ.

Cậu đi vài vòng quanh siêu thị, cất hết mấy đạo cụ ảo thuật vào ngăn tủ trong văn phòng.

Xưng hô ‘Tiên nhân’ của hai mẹ con kia đã cho cậu một ý tưởng.

Họ sợ cậu, vừa hướng tới lại vừa sợ cậu.

Sợ hãi không phải là chuyện xấu, người sợ cậu mới sẽ không phản bội cậu.

Nhưng cũng không thể biến thành kẻ xấu khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi được.

Nếu Diệp Chu muốn tuyển người mở siêu thị ở chỗ này thì không thể coi bản thân là ông chủ, cậu cảm thấy chỉ cần thương lượng tiền lương và nội quy với nhân viên là được rồi.

Đúng hơn là cậu phải làm một người quản lý biết cách vừa đấm vừa xoa.

Cơ mà nghĩ nhiều thế nào cũng vô ích, cậu đã ở đây rất nhiều ngày rồi mới gặp được cặp mẹ con kia.

Còn muốn tuyển nhân viên á? Chim còn không có lấy con nào, giả sử tuyển đủ nhân viên rồi thì đi đâu để tìm khách?

Đêm đó, Diệp Chu mở to mắt nhìn trần nhà, mãi đến tận khuya mới chìm vào giấc ngủ.

——

Thảo Nhi thì lại ngủ ngon lành. Nàng và mẹ chưa bao giờ được ngủ trên chiếc giường nào mềm mại như vậy. Khi ở nhà họ toàn ngủ trên mặt đất, trải thêm một lớp rơm là xong. Một nhà mấy người đều ngủ chung trong một phòng. Rơm dùng để lót ngủ mỗi ngày còn cần phải đem ra ngoài vỗ, nếu không sẽ bị sâu bọ bò lên.

Ban đêm còn có thể nghe thấy tiếng sột soạt của đám chuột đi kiếm thức ăn.

Nàng vẫn nhớ rõ bản thân từng bị chuột cắn trọc móng tay, còn bị cắn đứt cả một miếng thịt. Nếu không phải nàng vì đau mà tỉnh lại thì e là ngón tay đó đã không còn nữa rồi.

Nhưng chỗ này không có chuột. Một căn phòng nhỏ vuông vức gió thổi không đến, mưa tạt không vào, còn mát hơn so với bên ngoài rất nhiều, lúc ngủ còn phải đắp thêm một cái chăn mỏng mới không thấy lạnh.

Chiếc chăn này rất sạch sẽ, vừa thơm lại vừa nhẹ.

Thảo Nhi nhắm mắt lại, khẽ hỏi mẹ: “Mẹ ơi, các nương nương chắc cũng không được ngủ ngon như chúng ta đâu ha?”

Mẹ Thảo Nhi nằm cạnh con gái, tuy có hai cái giường, nhưng họ vẫn không ngủ riêng.

Bà vỗ nhẹ vào lưng con gái, giống như khi con bé còn nhỏ: “Cái đó thì mẹ không biết, nghe nói giường của các nương nương đều được làm bằng vàng.”

Trong trí tưởng tượng của họ, cuộc sống của hoàng tộc hẳn là nương nương ở cung phía Tây ném bánh nướng lớn, hoặc là nương nương ở cung phía Đông ăn hành tây.

Thảo Nhi cuộn tròn thành một cục, tựa đầu vào lòng ngực mẹ, nàng nói khẽ: "Giường được làm vàng cũng chưa chắc ngủ ngon bằng giường chúng ta."

Mẹ Thảo Nhi chạm vào cái đầu trọc của con gái và nói: “Mau ngủ đi."