Siêu Thị Đa Vũ Trụ

Chương 2-4:

Sau khi Diệp Chu hướng dẫn cho họ biết cách tắt vòi nước thì liền đi ra ngoài, cậu mở khóa cửa siêu thị rồi đi thẳng vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ của bảo vệ ở ngay cửa, phòng nghỉ của nhân viên thì ở bên trong cửa hàng, Diệp Chu cũng có phòng nghỉ của riêng mình.

Diệp Chu nhìn chung quanh, cảm thấy không cần thêm hay bớt gì cả.

Cửa hàng mới còn chưa khai trương, trong phòng nghỉ của nhân viên có một chiếc giường tầng, một tủ quần áo nhỏ và một cái bàn. Trước khi mở siêu thị Diệp Chu cũng chưa từng kinh doanh gì khác, chỉ là cậu cảm thấy nếu bản thân đối tốt với nhân viên một chút thì có lẽ nhân viên cũng sẽ tận tâm hơn với siêu thị, nhỉ?

Dù sao những gì có thể làm cậu cũng đã làm hết rồi, nếu đối phương còn không chịu tận tâm thì cậu cũng sẽ không cảm thấy áy náy khi sa thải người đó.

Không ngờ phòng nghỉ này bây giờ lại có lợi ích lớn như vậy.

Rốt cuộc, phòng bảo vệ tuy có phòng tắm vòi sen đơn giản, nhưng lại không có giường, hai mẹ con họ đều đã thảm thành như vậy rồi, cậu cũng không nỡ để họ ngủ trên sàn nhà.

Trong phòng bảo vệ, hai mẹ con họ ngồi xổm trước cửa phòng tắm, nhìn dòng nước từ vòi sen ào ào chảy xuống.

Họ ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói gì.

Cách lấy nước như này, chỉ có thể là phép thuật của tiên nhân!

Bây giờ lòng sông đều đã khô cạn, chỉ có tiên nhân mới có thể biến ra nước!

Hai mẹ con họ ngồi xổm quan sát một lúc lâu rồi mới cùng nhau vào tắm rửa, sau khi tắm xong thì xách túi đựng quần áo với khăn tắm đi ra ngoài, trực tiếp thay đồ dưới ánh đèn ở lối vào siêu thị.

Thời tiết bây giờ khá nóng, khô hạn lại không có mưa, ngay cả gió đêm thổi đến cũng rất ẩm.

“Mẹ ơi, sao tay áo này lại ngắn đến thế?” Thảo Nhi đang cầm một chiếc ngắn tay, nàng chưa từng nhìn thấy bộ quần áo nào như vậy. Dù người ở quê có nghèo, không thể che hết khuôn mặt thì cũng sẽ không để lộ chân tay ra ngoài.

Mẹ của Thảo Nhi nheo mắt, giả bộ có hiểu biết nói: “Trong mắt tiên nhân, chúng ta đều là phàm thai, chỉ là bộ xương được khoác lên một tầng da mà thôi, thiếu đi hai mảnh tay áo thì có là gì."

Thảo Nhi chạm vào lớp vải, đôi mắt lấp lánh, si ngốc nói: "Mẹ! Mẹ sờ thử đi."

Mẹ của Thảo Nhi cũng đưa tay chạm vào, sau đó không thể buông ra.

Diệp Chu cách cánh cửa hỏi: “Hai người mặc xong quần áo chưa?"

Lúc này họ mới luyến tiếc mặc quần áo vào.

Sau khi xác nhận họ đã mặc quần áo xong, Diệp Chu mở cửa siêu thị, chuẩn bị dẫn họ vào phòng nghỉ.

Khoảnh khắc hai mẹ con họ bước chân vào cửa siêu thị, bên trong đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của máy tính.

Hai mẹ con họ bị âm thanh đó làm cho giật mình, vội vàng ôm lấy nhau.

Ánh sáng chiếu vào người họ, cái đầu được cạo sạch sẽ của họ lập tức phản quang.

Diệp Chu cũng hơi khó hiểu. Cậu đâu có mở máy tính lên, mà dù có bật thì máy tính cũng đâu có kết nối được với loa của siêu thị.

Nhưng bây giờ không có thời gian để xem, Diệp Chu dẫn hai mẹ con họ đến phòng nghỉ trước.

"Công tắc đèn ở đây, hai người muốn ngủ thì ngủ đi." Diệp Chu tỏ vẻ: "Ngày mai tôi lại lấy thêm hai bộ quần áo cho hai người tắm rửa, tối nay hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây."

Nói xong, cậu nhanh chóng đóng cửa rời đi, chuẩn bị quay lại phòng nghỉ kiểm tra máy tính.

Về phần phòng bảo vệ, đợi sau khi cậu làm rõ tiếng nhắc nhở đó là gì rồi mới đi tiêu độc khử trùng vậy.