Tóc của họ đã khô và sơ đến nỗi chỉ cần chạm vào là gãy rụng nên không cần lấy dầu gội đầu.
Có người đề nghị nên lắp vòi sen trong phòng tắm của phòng nghỉ bảo vệ. Dù sao đây cũng là siêu thị mở cửa 24/24, nên cậu đã đặc biệt thông báo cho đội chuyên lắp thiết bị không cần phải lắp vòi sen quá mắc, chỉ cần có thể phun ra nước ấm là được.
Trong lúc Diệp Chu đang bận rộn, cặp mẹ con ở trong phòng nghỉ cũng không im lặng chút nào.
Món cháo vừa ăn đã bổ sung thêm sức lực cho họ, mọi thứ trong phòng khách đều khá mới mẻ và xa lạ đối với họ, họ hận không thể lấy tròng mắt ra treo lên mái nhà để có thể nhìn thật kỹ mọi thứ ở đây.
“Cái đèn kia sáng quá.” Mẹ của Thảo Nhi tràn đầy kính sợ nói.
Thảo Nhi gật đầu, nhỏ giọng suy đoán: "Mẹ, đó chắc chắn không phải là cái đèn mà chúng ta từng thấy trước đây, đèn dầu mà ngài địa chủ thường dùng không sáng bằng cái này. Nó còn không có lửa, chắc chắn là đèn thần tiên. Nói không chừng nơi này chính là tiên cung.”
Mẹ của Thảo Nhi nắm chặt tay con gái: "Chúng ta làm trâu làm ngựa cho tiên nhân, chúng ta nhất định phải ở lại đây!"
Thảo Nhi gật mạnh đầu. Nàng muốn ở lại đây, dù cho có phải làm việc đến chết cũng chẳng sợ.
Nếu có thể tìm được nơi này sớm hơn chút nữa thì tốt rồi, cha và em trai sẽ không chết, em hai sẽ không bị bán, em út cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Lúc đó mẹ nàng cũng muốn bán nàng đi, bán được cũng tốt, mặc kệ người đó muốn mua nàng để làm gì, nếu đã dùng lương thực để mua thì chắc là sẽ không để cho nàng phải chết đói.
Nhưng Thảo Nhi lại không dám đi, nếu nàng cũng rời đi thì mẹ nàng thực sự sẽ không thể sống tiếp nữa.
Sẽ không có ai mua một người phụ nữ đã từng sinh con.
“Đáng lẽ không nên bán em gái…” Thảo Nhi nghẹn ngào nói: “Nhị Nha còn chưa từng được ăn cơm…”
Mẹ Thảo Nhi im lặng cúi đầu, bà không dám nghĩ đến quá khứ hay những đứa con kia của mình. Nếu không phải Thảo Nhi luôn đi theo mình thì bà đã sớm tìm một ngọn núi để tự sát rồi.
Cuộc sống thật khổ, khổ đến nỗi xương cốt cũng khô héo theo.
Tiếng gõ cửa vang lên, hai mẹ con họ lập tức im lặng.
Kế đó nghe thấy Diệp Chu hỏi: "Tôi vào được không?"
Mẹ của Thảo Nhi vội vàng nói: “Xin mời tiên nhân vào.”
Lần này trước khi Diệp Chu vào phòng nghỉ đã trang bị đầy đủ vũ khí, không chỉ đội mũ tắm mà còn mặc áo mưa dùng một lần, cổ tay áo buộc dây cao su, phòng ngừa có rận thừa cơ bò vào khe hở, quần áo đưa cho hai mẹ con họ cũng được đóng gói trong hai túi zip riêng biệt.
"Tôi đi lấy nước, lát nữa sau khi tắm xong hai người cầm quần áo ra ngoài kia thay." Diệp Chu nói: "Tôi sẽ không nhìn lén hai người đâu."
Trên đường chạy nạn hai mẹ con họ đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, nên không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Chỉ là lo sợ bất an nói: “Tiên nhân … Quần áo tốt như vậy, chúng tôi không xứng ..."
Diệp Chu đi vào phòng tắm mở vòi sen lên, vừa điều chỉnh nhiệt độ nước vừa nói: "Quần áo làm ra là để cho người mặc, làm gì có xứng hay không xứng?"
Cảm giác nhiệt độ nước không chênh lệch lắm với nhiệt độ ngoài trời, Diệp Chu mới nói: “Hai người đi tắm rửa đi. Tắm xong thì ra ngoài thay quần áo. Xong hết rồi thì kêu tôi, tôi dẫn hai người đến phòng ngủ."
Thảo Nhi hoảng sợ: "Tiên nhân, chúng tôi ngủ ở cửa là được rồi!"
Diệp Chu phất tay: "Không được, cứ làm theo sự sắp xếp của tôi."
Chờ đến khi hai người họ đi tới phòng nghỉ của siêu thị, Diệp Chu còn phải xịt thuốc diệt côn trùng trong phòng này một lần. Phòng dơ hay loạn gì cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được có rận.