Người thứ ba bước vào là một người đàn ông, có lẽ là không đi cùng bọn họ, ông ấy khoảng 45, 46 tuổi, là một người đàn ông mập mạp hiếm thấy ở thời đại này, khuôn mặt có vẻ thành thật phúc hậu, thịt trên mặt múp múp, đôi mắt hơi nhỏ. Chiều cao cũng xấp xỉ nữ đồng chí kia, bụng to, mặc một bộ đồng phục công nhân đặc trưng của nhà máy dệt, trên tay cũng cầm một chiếc túi lưới đựng sữa mạch nha và trái cây đóng hộp.
Người thứ tư bước vào là một bác sĩ mặc áo khoác trắng, khuôn mặt bị che khuất nên không nhìn thấy được, đi phía sau hắn là y tá trẻ Lưu Phân Phương vừa ra ngoài gọi người.
Chỉ trong khoảng thời gian một câu, Lâm Mạch đã bắt đầu đánh giá một lượt những người bước vào, đến lúc cô đánh giá xong thì giọng cũng bí thư Vương cũng vừa dứt.
Lâm Mạch nhanh chóng nở nụ cười yếu ớt, chưa kể khuôn mặt tái nhợt của cô đặc biệt đáng thương, Lâm Mạch chưa kịp nói chuyện thì người phụ nữ trung niên đã xách túi lưới đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, cô ấy tiến tới nắm lấy tay cô nói: “Bí thư Vương, nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu đồng chí Lâm Mạch này, chắc cô bé khó chịu lắm, nhìn cô bé yếu đuối đến mức còn không thể nói được, cha mẹ cô bé đều là những anh hùng đã hy sinh thân mình cho đất nước, cô bé còn nhỏ đã phải chịu một đả kích lớn như vậy, sau này chúng ta phải chăm sóc cô bé thật tốt, không thể để các anh hùng hy sinh một cách vô ích, khiến tiểu đồng chí Lâm Mạch phải đau lòng!”
Lâm Mạch vừa mới ấp ủ kế hoạch bán thảm nhưng chưa kịp phát huy... Thôi được rồi, tôi thực sự cảm thấy vì lời nói của cô ấy, có lẽ tôi không cần phải giả vờ đáng thương để bán thảm làm gì nữa, tôi vốn còn muốn nói uyển chuyển một chút, nhưng cô ấy đã nói hết giúp tôi rồi. Đúng đúng đúng, các người phải chiếu cố tôi nhiều hơn, phải đền bù cho tiểu đồng chí tội nghiệp này nhé.
"Đúng vậy, bí thư Vương. Đồng chí Lưu nói rất đúng, chúng ta nhất định phải chiếu cố cho đứa trẻ mồ côi này thật tốt, không để các anh hùng thất vọng ra đi." Người mặc bộ đồng phục nhà máy dệt cũng sải bước lên bày tỏ lập trường của mình.
Bí thư Vương thấy thái độ của nữ chủ nhiệm (người phụ nữ trung niên) và giám đốc nhà máy dệt (người đàn ông mặc đồng phục mập mạp) vô cùng rõ ràng và kiên quyết, không khỏi gật đầu nói với họ: “Đương nhiên rồi, quốc gia sẽ không bỏ qua hậu duệ của các anh hùng, sau này chúng ta phải chăm sóc thật tốt cho tiểu đồng chí Lâm Mạch, để cô bé có thể vượt qua nỗi đau mất đi những người thân yêu của mình càng sớm càng tốt, hướng tới một tương lai tươi sáng.”
Lâm Mạch nghe ba người nói chuyện khí thế ngất trời, trợn mắt không nói nên lời, may mà cô không phải nguyên chủ, ba người các người vừa bước vào đã đề cập đến cái chết của cha mẹ nguyên chủ, còn nhắc đi nhắc lại, đừng nói là một đứa trẻ như nguyên chủ, cho dù là một người lớn cũng không chịu nổi. Sao? Có nhất thiết phải khiến nguyên chủ đau lòng đến chết để đường đường chính chính nhường chỗ ở cho nữ chính không? Lâm Mạch cô thì càng không.