Cô ta tiếc nuối cho cái chết của gia đình này, cũng tự hỏi tại sao ngôi nhà này so với những ngôi nhà khác trong thôn lại như là hạc giữa bầy gà như vậy, thật không biết gia đình này là người như thế nào.
Sau đó, buổi chiều nữ chính đi làm, lại nghe được người khác nói về gia đình của nguyên chủ. Người ta nói rằng cha của nguyên chủ là đoàn trưởng, mẹ là một công nhân bình thường trong một nhà máy dệt, còn Lâm Mạch nhỏ tuổi vì quá đau buồn trước cái chết của cha mẹ và bà ngoại nên đã chết ngất đi, có đưa đến bệnh viện cũng không thể cứu được. Nữ chính nghe xong cũng thở dài nói rằng nguyên chủ thật đáng thương, sau đó thì chẳng còn băn khoăn gì nữa mà bắt đầu cùng nam chính yêu đương say đắm tại nhà nguyên chủ, ở lại nhà nguyên chủ cho đến khi bọn họ cùng nhau thi đỗ vào đại học rồi trở về thành phố mới thôi. Phần sau thì bắt đầu kể về cuộc sống hô mưa gọi gió của nữ chính ở đại học, kiếm tiền, mua nhà, trở thành người giàu số một, trong khi gia đình nguyên chủ thì không bao giờ được nhắc đến nữa.
“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng gõ cửa nhịp nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm - pháo hôi nhỏ - Mạch. Hô ~ Người đưa tiền tới rồi. Lâm Mạch nhớ lại lời cô y tá vừa nói, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nhẹ giọng nói: “Mời vào.” Đúng vậy, các bạn nhìn không sai, Lâm Mạch nhất định sẽ không gây chuyện, pháo hôi thì chính là pháo hôi không có khả năng, cả đời cũng không có khả năng. Còn về nhân vật nữ chính của cuốn sách này? Cô không quan tâm đến hành trình trở thành người giàu nhất của nữ chính, cô chỉ muốn lát nữa giả vờ yếu đuối trước mặt bí thư Vương để lấy chút lợi ích, sau đó sống yên bình trong ngôi nhà gạch lớn của mình.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Mạch, cửa nhanh chóng được mở ra từ bên ngoài, có bốn năm người đồng loạt bước vào, người dẫn đầu chắc chắn là bí thư Vương mà y tá Lưu Phân Phương nhắc đến, bí thư Vương khoảng 50 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, dáng người cao ráo, đĩnh bạt, cao khoảng 1m8. Ông ta mỉm cười chào Lâm Mạch, "Tiểu đồng chí Lâm Mạch tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào? Thân thể còn có chỗ nào khó chịu không?"
Phía sau ông là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, lông mày rậm, mắt to và sống mũi cao, cô ấy cao gần 1m65, dáng người mảnh khảnh, trên người đang mặc một bộ váy liền áo phổ biến hiện nay, trên tay cô ấy cầm hai chiếc túi lưới, một cái có thể mơ hồ nhìn thấy những quả táo và quýt bên trong, một cái khác có hộp sắt và bình thủy tinh, có lẽ chính là sản phẩm dinh dưỡng nổi tiếng thời đại này, sữa mạch nha và trái cây đóng hộp.