"A! Cô bé tỉnh rồi." Nhìn thấy Lâm Mạch mở to mắt nhìn mình, cô y tá kinh ngạc kêu lên.
“Vâng.” Lâm Mạch đang muốn nói gì đó, nhưng khi cô mở miệng, giọng khàn khàn, miệng khô khốc đến mức không thể nói được, chỉ có thể miễn cưỡng nói ra một chữ “Vâng”.
Cô y tá thấy vậy liền nhanh chóng đi tới rót cho cô một cốc nước, vừa đỡ cô dậy vừa nói: "Đừng nói chuyện vội, em đã khóc rất lâu sau đó lại bị ngất xỉu, chắc em khát nước lắm. Uống chút nước trước, làm ướt cổ họng cái đã."
Lâm Mạch ngoan ngoãn theo lực kéo của cô y tá rồi ngồi dậy, sau đó cầm lấy chiếc cốc tráng men cô ấy đưa uống hết một nửa lượng nước, cảm thấy cổ họng mình đã dễ chịu hơn rất nhiều, không còn cảm giác khô khốc như trước nữa, sau đó cười nói: "Cảm ơn đồng chí."
“Phục vụ nhân dân, đây là việc chị nên làm.” Cô y tá trẻ mỉm cười, nghe người đưa cô đến đây nói cô bé này là người nhà của liệt sĩ, người thân của cô vì bảo vệ nhân dân bảo vệ tổ quốc mà hy sinh, cô nhất định phải chăm sóc đứa trẻ mà họ để lại thật chu đáo.
Cô y tá trẻ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười giới thiệu: “Chị tên là Lưu Phân Phương, năm nay 18 tuổi, hẳn là lớn hơn em rất nhiều, sau này nếu em có việc gì thì có thể đến tìm tôi, nếu em không chê thì có thể gọi chị là chị Phân Phương, còn nếu em không muốn thì có thể gọi chị là đồng chí Lưu Phân Phương.”
Lâm Mạch ngọt ngào cười nói: "Sao em lại không muốn cơ chứ? Từ nay về sau em sẽ gọi chị là chị Phân Phương, cám ơn chị đã chăm sóc em."
"Không cần không cần, em khách sáo rồi, đây là điều chị nên làm, đúng rồi, em vừa mới tỉnh lại, để chị đi tìm bác sĩ tới đây kiểm tra cho em, chị cũng phải đi thông báo cho bí thư Vương, em cứ nghỉ ngơi trước đi, chị đi một lát rồi quay lại.” Nói xong, Lưu Phân Phương vội vàng đi ra ngoài.
Lâm Mạch mỉm cười lắc đầu, những cô gái nhỏ ở thời đại này thật là hấp tấp, nhưng so với thập niên 70 trong ấn tượng của cô thì quả thật khác nhau, không phải là ở thời đại này, dù là hợp tác xã, quán ăn, khách sạn, hay là bệnh viện, miễn là người có chút chức quyền đều sẽ nhìn người khác bằng lỗ mũi sao. Cô vẫn còn nhớ cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đó, nữ chính đến bệnh viện để khám bàn chân bị bong gân, sau đó bị một y tá tên là Lưu Phân Phương nói là ra vẻ sao!
Đợi đã ~ Lưu Phân Phương? Cô y tá vừa rồi cũng tên là Lưu Phân Phương! Còn có, nơi này là đại đội Hồng Kỳ, xã Hồng Kỳ, huyện Viên Lâm, thành phố Lục An, tỉnh Hắc. Mẹ nó, bảo sao lại quen đến thế, lúc nãy còn tưởng là do ký ức của nguyên chủ nên mới thấy quen thuộc, ra là một tình tiết trong cuốn tiểu thuyết cô mới đọc. Đúng đúng đúng, bí thư huyện Viên Lâm cũng mang họ Vương! Vậy thì Lâm Mạch này, không lẽ là pháo hôi Lâm Mạch bởi vì cung cấp cho nữ chính và nam chính một nơi ở mà chết sớm?
Nói cách khác, không phải là cô xuyên không đến thập niên 70, mà là xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết mới đọc gần đây? Hơn nữa còn xuyên vào một nhân vật pháo hôi chưa kịp lên sân khấu đã chết?