Mặc dù mỗi năm ông có thể về nhà vài lần, nhưng nhìn đứa con gái của mình dần dần lớn lên, ông quyết định về hưu quay trở lại ở bên mẹ con bọn họ. Nhưng trước khi về hưu vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng, chỉ có đoàn trưởng như ông trực tiếp đi thực hiện mới có thể yên tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ xong thì ông có thể về nhà. Nhiệm vụ thì đã hoàn thành xuất sắc nhưng ông lại bị thương nặng, không thể cứu được.
Khi nhận được tin cha cô cũng đã hy sinh, cô và mẹ đau buồn khôn tả, thế giới của Lâm Mặc sụp đổ, cô không thể tin được sự thật này, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Mẹ của Lâm Mặc tên là Vương Quế Lan, bà là em gái của đại đội trưởng đại đội Hồng Kỳ, từ nhỏ bà đã thích Lâm Ái Quân, nhưng tiểu cô nương da mặt mỏng nên không chịu nói ra, cho đến khi ông nhập ngũ vẫn chưa kịp nói. Sau này thấy bà Trương ở nhà một mình nên thường đến chăm sóc, bà Trương cũng có cảm tình với cô nương này. Đợi con trai trở về liền kể cho nghe về cô nương này, không ngờ con trai lại đồng ý rất nhanh.
Vương Quế Lan cũng là một người hiếu thảo, bà không nghe lời mẹ chồng và Lâm Ái Quốc theo vào quân ngũ, quyết định ở lại chăm sóc mẹ chồng. Lúc đầu, bà biết Lâm Ái Quốc không thích mình, nhưng dần dần cô cảm thấy ông đã thay đổi, ngày càng đối xử tốt hơn với mình hơn, bà biết rằng phần lớn lý do là vì bà hiếu kính với mẹ chồng, nhưng trong lòng bà vẫn rất vui vẻ. Thấy ông bắt đầu yêu mình, thậm chí còn lợi dụng quan hệ để kiếm cho bà một công việc ổn định trong một nhà máy dệt, bà không còn cảm thấy thái độ trước đây của ông là tệ nữa. Sau khi con gái chào đời, ông lại càng trở nên quan tâm đến gia đình hơn, ông nói với bà rằng ông sẽ nghỉ hưu để về quê, bà nói sẽ đợi ông về.
Nhưng bây giờ trời bỗng nhiên sập xuống, nhưng bà lại không thể khóc được, bà còn có con gái, là một người mẹ, bà nhất định phải mạnh mẽ, bà phải thật kiên cường. Dù vô cùng đau buồn, nhưng khi bà nhìn thấy đứa con gái vốn đã yếu đuối của mình dùng nước mắt rửa mặt, bà nhất định càng phải kiên cường. Bà an ủi con gái và chuẩn bị tang lễ cho mẹ chồng. Thời đại này mọi việc đều phải đơn giản hóa, cho nên chỉ mất hai ngày là xong mọi việc, bà cũng mua vé xe lửa chuẩn bị vào quân ngũ đón chồng về nhà.