Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn

Chương 17

“Bò kho”, “Dưa chua”. “Gà hầm nấm hương” và “Mì thịt bò vị cay”.

Đoàn Đoàn mặt đầy sùng bái, thì ra mẹ làm được nhiều mì sợi như vậy!

Hệ thống mỹ thực: [… Sao tên của món mì này lại quen thuộc như vậy?]

[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp “mở một quán mỹ thực”, đạt được nguyên liệu nấu ăn 5 sao, khen thưởng đã được phát đến tủ lạnh nhà ký chủ.]

Hệ thống mỹ thực vô cùng khϊếp sợ, hiệu suất của vị ký chủ Phó Vãn này thế mà cao thái quá như vậy? Ngày hôm qua tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên, đêm nay đã hoàn thành rồi.

Rất nhanh hệ thống mỹ thực tuyên bố nhiệm vụ mới: [Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ - “Đạt được khen ngợi của năm thực khách”, nhiệm vụ khen thưởng: đồ làm bếp sơ cấp 1 sao, giới hạn thời gian: trong vòng một ngày.]

Ánh mắt Phó Vãn khẽ nhúc nhích, năm vị thực khách?

Đoàn Đoàn thấy người đi đường không có ý định đến nếm thử món ăn, cậu bé không khỏi có chút sốt ruột.

Một chiếc xe hơi màu đen từ phía tiểu khu đi lại đây, càng tới gần quán xe mỹ thực thì tốc độ càng chậm.

Triệu Dương ngồi trên xe trợn tròn mắt, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy một bạn nhỏ ngồi ở trên ghế, đúng thật là Đoàn Đoàn.

Cô gái đứng ở trước xe đẩy thức ăn bên cạnh thằng bé còn không phải là Phó Vãn mà bọn họ tìm suốt một ngày sao?

Triệu Dương lập tức hô lên: “Dừng xe!”

Thấy có người từ trên xe xuống, Đoàn Đoàn lập tức trở nên nhiệt tình hét to: “Cô ơi, chú ơi, mau đến đây ăn mì đi, mẹ cháu làm mì sợi siêu cấp ngon… Chú Triệu? Cô Lý?”

Phó Vãn ung dung thong thả múc một muỗng nước từ trong thùng đổ vào nồi, nhóm lửa nấu nước.

Vị khách thứ nhất, đến rồi.

Còn mang theo vị khách thứ hai, vị khách thứ ba.

Hệ thống mỹ thực nhìn hành động của Phó Vãn, suýt nữa thì bật khóc, sau khi Phó Vãn và Đoàn Đoàn từ chợ bán sỉ trở về nhà, cô liền không bước ra khỏi phòng nửa bước, càng miễn bàn tới việc buổi chiều đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.

Cổ nhân có câu, không bột đố gột nên hồ*!

*Nguyên văn: “xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy”. Ý nói, cho dù người phụ nữ có thông minh giỏi giang thế nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm. Ví với làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu thì khó mà thành công

Cô cũng không thể chỉ nấu một nồi nước, cho khách hàng uống nước sôi đâu đúng không? Như này nếu mà dám lấy tiền của khách thì cô thật sự sẽ không bị ăn đánh sao?

Hệ thống lo lắng sốt ruột : [Ký chủ, cô như thế này liệu có trở thành đầu bếp được không đó?]

Phó Vãn không trả lời.

Lý Mỹ Phượng nhìn sang Đoàn Đoàn đầu tiên, Triệu Côn Minh và Triệu Dương thì nhìn chằm chằm Phó Vãn.

Cả ngày hôm nay đầu óc Triệu Dương chỉ toàn là hình ảnh đáng sợ về cái trừng mắt của xác chết trẻ con kia, cậu ấy lập tức không dám giấu diếm một chút mà kể hết những chuyện xảy ra hôm qua cho Phó Vãn.

Triệu Côn Minh trầm giọng nói: “Phó nữ sĩ, hôm trước lúc ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ cô cố ý nhắc nhở tiểu Dương, bây giờ có thể cùng chúng tôi tâm sự một lúc không?”

Phó Vãn làm như không nghe thấy, cô lấy từ trong ngăn tủ ra mấy cái chén mua được ở chợ bán sỉ.

Triệu Côn Minh và vợ liếc nhau, Lý Mỹ Phượng tiến lên một bước, suy nghĩ tìm một chút rồi sửa lại lời: “Phó đại sư?”

Nhưng vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào như trước.

Ba người có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu Phó Vãn không muốn quản chuyện này thì sao lại nhắc nhở họ? Nhưng hôm nay bọn họ tới đây, cô lại không thèm nói một lời là sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin