Ngô Niệm cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cậu nhìn Trương Chính Hiên hỏi: "Chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?"
Trương Chính Hiên nhìn cậu, cười nhẹ nhàng: "Không, chúng ta chưa từng gặp nhau."
"Ồ..." Ngô Niệm nghe Trương Chính Hiên nói vậy, có chút tiếc nuối cụp mắt xuống, còn tưởng đã gặp rồi chứ.
Trương Chính Hiên đứng dưới bóng cây, nhìn Ngô Niệm trước mặt, trong lòng cũng có chút cảm giác kỳ lạ.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa quế ngọt ngào.
Cuối cùng, nhà họ Trương đã nhận một bé gái về nhà nuôi, đồng thời cũng quyên góp một khoản tiền lớn cho cô nhi viện, dùng để cải thiện điều kiện sống của các em nhỏ.
Hiệu trưởng và Ngô Niệm đích thân tiễn nhà họ Trương ra cổng.
Cô bé được nhận nuôi lúc đầu còn khá rụt rè, ngồi trên ghế xe bọc da sang trọng, tay chân đều đặt ngay ngắn, không dám nhìn lung tung. Mãi đến khi hiệu trưởng đứng ngoài cửa xe dặn dò vài câu, cô bé mới phản ứng lại được rằng sau này có thể sẽ không gặp lại hiệu trưởng nữa, nhất thời không kìm được cảm xúc mà khóc lên.
Mẹ Trương Chính Hiên rất kiên nhẫn dỗ dành cô bé, đến khi ba Trương Chính Hiên làm xong thủ tục nhận nuôi trở về thì cô bé đã không khóc nữa, chỉ là khóe mắt còn đọng nước mắt, trông rất đáng thương.
Ngô Niệm đứng ngoài tất cả mọi người, lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt, ngón tay cậu hơi co lại, buông thõng bên hông quần.
Trương Chính Hiên ngồi trên ghế, ánh mắt lơ đãng lướt qua cậu, đôi mắt trở lại vẻ lạnh nhạt như thường nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi người Ngô Niệm.
Cuối cùng, xe khởi động, cuối cùng cũng không nhìn thấy Ngô Niệm nữa, Trương Chính Hiên mới thu hồi ánh mắt.
Nhận nuôi thành công một đứa trẻ, đây là chuyện đại hỷ của cô nhi viện. Mỗi khi có trẻ em trong viện được nhận nuôi thành công thì bữa tối tối nay sẽ đặc biệt phong phú, các em nhỏ cũng sẽ không vì mình không được nhận nuôi mà buồn bã, niềm vui tràn ngập cả sân.
Ngô Niệm chăm sóc lũ trẻ ăn xong, rửa mặt xong, trời đã tối sầm, không còn sớm nữa, cậu nên về nhà rồi.
Vì vậy Ngô Niệm tìm hiệu trưởng, chào tạm biệt cô: " Hiệu trưởng, tôi về đây."
Hiệu trưởng nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối rồi, bà quên mất thời gian: "Niệm Niệm, hay là tối nay con nghỉ ở đây, sáng mai về cũng không muộn."
"Không cần đâu hiệu trưởng, tôi đi xe buýt về là được rồi."
Thấy Ngô Niệm kiên quyết muốn đi như vậy, hiệu trưởng cuối cùng cũng chỉ có thể tiễn cậu ra cổng: "Cẩn thận nhé."
Ngô Niệm cười nói: " Hiệu trưởng, tôi đã lớn rồi, yên tâm đi!"
Tạm biệt hiệu trưởng, Ngô Niệm đi trên con đường đầy lá rụng.
Không ngờ ban ngày còn là đại lộ lá rụng lãng mạn, đến tối thì những cây cao che khuất ánh đèn đường vàng vọt, cả con đường trong nháy mắt trở nên tối tăm hơn.
Ngô Niệm đi trên đường, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Nhưng may là trạm xe buýt cách đây không xa, đi một đoạn là tới.
Nghĩ như vậy, Ngô Niệm bước đi càng lúc càng nhanh, con đường loang lổ lúc này tối đen như vặn vẹo, xung quanh quá yên tĩnh, Ngô Niệm như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, ngay cả lúc nào trước mặt mình xuất hiện một người cũng không phát hiện ra, trực tiếp đâm sầm vào lòng người đó, hai người trong nháy mắt ngã xuống đất.
"Ây... Cậu đi đường không có mắt à? Đâm thẳng vào người khác thế!"
Người đàn ông bị Ngô Niệm đâm ngã xuống đất chửi bới đứng dậy, anh ta mặc một bộ đồ thể thao, chiếc mũ ban đầu đội trên đầu cũng bị va chạm vừa rồi rơi xuống đất. Người đàn ông cúi xuống nhặt chiếc mũ trên mặt đất, vô thức liếc nhìn xem vừa rồi là ai đâm ngã mình.
Chỉ một cái liếc mắt, người đàn ông đã ngây người.
Chỉ thấy dưới ánh đèn đường mờ tối, lúc này đang ngồi một cậu nhóc, cánh tay cậu có vẻ bị trầy xước, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn nhưng điều này không thể khiến cậu nhóc trở nên xấu xí. Ngược lại khi Ngô Niệm ngẩng mắt nhìn người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen láy ngây thơ đáng thương như nai con.
Sở Tử Khâm lập tức ngậm miệng lại, vừa định mắng người.
Bây giờ anh ta chỉ muốn tát cho cái miệng mình mấy cái.
Chết tiệt!
Cậu nhóc này sao lại hợp gu anh ta thế này!
Một chiếc áo phông đơn giản cộng với quần đùi, đôi chân lộ ra vừa dài vừa thẳng. Vì vừa rồi ngã nên đầu gối của cậu nhóc đều đỏ ửng, cánh tay có vẻ bị trầy xước, thân hình gầy gò như đau đến phát run.
Không còn cách nào khác, ai bảo Sở Tử Khâm là một game thủ phát trực tiếp chứ. Bình thường chơi game phát trực tiếp chửi người quen rồi nên vừa rồi gần như vô thức chửi ra miệng.
"À, à, cậu không sao chứ?" Sở Tử Khâm không kịp phủi bụi trên người mình, vội vàng đến trước mặt Ngô Niệm kiểm tra cơ thể cậu.
Cú va chạm vừa rồi trực tiếp đâm Ngô Niệm xuống đất, cánh tay cọ vào mặt xi măng, trực tiếp cọ đến mức máu thịt mơ hồ. Vì cơ thể đặc biệt của Ngô Niệm, cảm giác đau đớn cao hơn nhiều so với người thường nên bây giờ cậu đau đến mức không nhịn được nước mắt. Cậu chống hai tay lên đầu gối, vết thương đỏ ửng trên làn da trắng càng trở nên đáng sợ hơn.
Cú ngã này làm Sở Tử Khâm sợ hết hồn, vội vàng xin lỗi Ngô Niệm: "Xin lỗi, xin lỗi! Vừa rồi tôi không nên chửi người! Ôi, vừa rồi tôi vừa chạy bộ vừa nghe nhạc, không để ý trên đường có người, không có ý gì đâu."