Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Bé Thụ Pháo Hôi Khi Xuyên Đến Thế Giới Kinh Dị

Chương 5.2

Ngô Niệm quay đầu nhìn hiệu trưởng một cái, sau đó linh hoạt từ trên bàn học nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, chỉ là vạt áo theo động tác của cậu mà bay theo, lộ ra vòng eo thon trắng nõn, làm cho cặp mắt đen lạnh của Trương Chính Hiên thoáng dao động.

Chẳng qua cũng chỉ nhìn trong một chớp mắt, anh đã nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Hiệu trưởng nghe vậy vội vàng đi ra khỏi phòng học, “Những người nhận nuôi đã đến rồi sao? Xin lỗi, vừa rồi chuyên chú trông bọn trẻ, quên mất thời gian.”

Trương Chính Hiên cũng chỉ hời hợt gật đầu một cách khéo léo, “Ba mẹ tôi đã chờ ở phía trước viện.”

“Được, vậy bây giờ chúng tôi qua đó ngay.” Hiệu trưởng gật đầu liên tục, đi được hai bước thì đột nhiên xoay người gọi Ngô Niệm còn đang trong phòng học, “Niệm Niệm, con cũng tới giúp đi.”

Ngô Niệm đang còn ngẩn người liền vội vàng lấy lại tinh thần, “À, được thôi hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng giới thiệu cho Ngô Niệm: “Vị này là thiếu gia nhà họ Trương, con trai của gia đình hôm nay tới nhận nuôi, Trương Chính Hiên. Trương thiếu gia, đây là đứa trẻ lớn lên từ trong viện của chúng tôi, gọi là Ngô Niệm.”

Nghe vậy, Trương Chính Hiên chỉ nhìn Ngô Niệm, sau đó gật đầu một cái. Ngô Niệm sau khi cùng đối phương lên tiếng chào hỏi, cũng không nói gì thêm.

Cậu đuổi theo hiệu trưởng, lại đưa mắt tò mò nhìn về phía nam sinh bên cạnh. Rốt cuộc cậu đã gặp qua người này ở đâu vậy nhỉ? Chẳng lẽ là ở trong thế giới trước?

Ngô Niệm cho rằng bản thân lén quan sát rất cẩn thận, không ngờ vừa nhìn về hướng Trương Chính Hiên một cái, đúng lúc bị đối phương nhạy bén phát hiện.

Tròng mắt đen kia rũ xuống, vừa vặn đυ.ng phải Ngô Niệm cũng đang nhìn trộm.

Bất thình lình, Ngô Niệm vội vàng quay đầu đi, ngượng ngùng nhìn về xa xa đầy ý tứ.

Mà ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo của thiếu niên lại rơi vào cái ót cậu, môi mỏng khẽ nhấp không nói gì, nhưng bước chân lại đi theo sau lưng Ngô Niệm.

Bọn nhỏ đã đợi ở trong sân từ sớm, lúc này người nhà họ Trương đang cùng giao lưu với chúng.

Ba mẹ của Trương Chính Hiên có vẻ rất thích trẻ con, đặc biệt là mẹ Trương Chính Hiên, trong tay cầm một túi đựng socola được gói rất tinh xảo, nhiệt tình phát cho bọn trẻ.

“Cảm ơn dì ạ.” Đứa bé sau khi được phát socola, liền ngọt ngào nói cảm ơn với mẹ Trương Chính Hiên.

Mẹ Trương Chính Hiên cũng cười càng vui vẻ.

Mà ba Trương Chính Hiên dường như bình thường rất bận, dù sao cũng là người sở hữu trong tay đến mấy công ty, ngoại hình cũng tương đối oai nghiêm, bây giờ đang đứng một bên nghe điện thoại.

Thấy Trương Chính Hiên dẫn hiệu trưởng tới, mẹ anh mới đứng dậy từ trong đám trẻ, chủ động chào hỏi hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, cuối cùng bà cũng tới rồi.”

“Thật sự xin lỗi, tôi ở phía sau chuẩn bị đồ cho bọn trẻ, không thể tự mình nghênh đón các vị được.” Hiệu trưởng liên tục nói xin lỗi, rất sợ bị đối phương hiểu lầm, từ đó ảnh hưởng đến việc nhận nuôi bọn trẻ.

Nhưng người nhà họ Trương xem ra cũng rất hòa nhã, sau khi ba Trương Chính Hiên nghe thấy động tĩnh bên này, cúp điện thoại, rồi đi tới bên cạnh vợ lên tiếng chào hỏi hiệu trưởng.

Hiệu trưởng biết nhà họ Trương hôm nay đến, thế lực không hề tầm thường, điều kiện kinh tế cũng vô cùng tốt. Có thể nói nếu thực sự được người nhà họ Trương nhìn trúng chọn nuôi, đứa bé đó cả đời đều sẽ ăn sung mặc sướиɠ.

Mẹ Trương Chính Hiên cũng không tỏ ra phách lối, chỉ thấy bà ta đi tới bên người hiệu trưởng, thân thiết khoát tay bà: “Không có sao, chúng tôi cũng không phải nhân vật ghê gớm gì, không cần phải nghênh đón, ngược lại tôi cực kì thích bọn trẻ trong sân của mấy người nha, mỗi một đứa trẻ đều ăn diện giống như đóa hoa vậy.”

Hiệu trưởng nghe thấy lời này, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc này, mẹ Trương Chính Hiên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Ngô Niệm một mực đi theo sau hiệu trưởng. Sau khi bà ta nhìn thấy Ngô Niệm rõ ràng, đôi mắt lập tức tràn ngập sự ngạc nhiên và nghi ngờ.

Ngô Niệm cũng phát hiện ra sự biến hóa trong nét mặt của mẹ Trương Chính Hiên, mắt cũng nhìn lại bà ta.

“Ôi, thật là lạ, bạn nhỏ này chúng ta đã từng gặp qua chưa nhỉ? Tôi sao lại có cảm giác nhìn cậu rất quen mắt.” Mẹ Trương Chính Hiên hướng về phía Ngô Niệm nói.

Ngô Niệm có thể khẳng định rằng, trong trí nhớ của cậu chưa từng gặp qua Trương Chính Hiên cùng với người nhà anh, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bản thân đối với bọn họ rất quen thuộc. Ban đầu còn tưởng là do ảo giác, nhưng đến lúc nghe dì cũng nói như vậy, trong lòng Ngô Niệm lập tức thắt lại.

Lẽ nào là, thế giới hiện tại có liên quan mật thiết với thế giới đầu tiên của cậu! Cho nên bất kể là phòng học, hay người gặp ở thế giới này, cũng có thể là người quen ở thế giới ban đầu sao?

Đúng lúc Ngô Niệm đang muốn nói chuyện, từ sau lưng cậu truyền tới một câu nói nhàn nhạt: “Vừa khéo, tôi cũng có loại cảm giác đó.”

Ngô Niệm quay đầu lại, liền thấy Trương Chính Hiên vẫn luôn âm thầm đi theo sau mình.

Anh nhìn Ngô Niệm, ánh mắt rõ ràng là lạnh như băng, thời điểm rơi vào trên người Ngô Niệm, ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua tán lá cây trong sân, đung đưa nhảy nhót trên mặt Trương Chính Hiên, ánh nắng ấm áp kia tựa như làm tan đi tầng băng sương nơi đáy mắt anh, đến cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên dịu dàng.

Mẹ Trương Chính Hiên nhìn Ngô Niệm một cái, sau đó liếc nhìn con trai mình, khóe miệng trong nháy mắt sắp không thể khống chế được mà nở nụ cười. Bà ta hận không thể lập tức lao đến bên người chồng mình, dùng sức kéo cổ áo của chồng, để cho ông ta nhìn rõ, con trai bọn họ cười lên lại có thể mê người đến vậy! Đây chính là ông trời có mắt nha!