Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Bé Thụ Pháo Hôi Khi Xuyên Đến Thế Giới Kinh Dị

Chương 4.2

Ngô Niệm hắt xì một cái thật to, cậu choáng váng nhìn thoáng qua điện thoại di động, bên trên là tin tức hiệu trưởng hỏi cậu khi nào thì tới, không kịp bận tâm thân thể của mình, Ngô Niệm hoang mang rối loạn rửa mặt xong, tìm một bộ quần áo mặc vào liền ra cửa, chuẩn bị đón xe đi thẳng tới cô nhi viện.

Khi cậu mở cửa, cánh cửa đối diện cũng mở ra.

Đoạn Bạch Dịch tựa hồ cho tới bây giờ đều là một bộ âu phục vừa vặn từ sau cửa đi ra, sau khi nhìn thấy Ngô Niệm, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên nụ cười lễ phép.

Đoạn Bạch Dịch chào hỏi: “Trùng hợp như vậy.”

Ngô Niệm bấm thời gian, không kịp chào hỏi Đoàn Bạch Dịch, vội vàng xách giày: “Thật khéo thật khéo.”

Tựa hồ nhìn ra Ngô Niệm kích động, Đoạn Bạch Dịch ngược lại nghiêng người dựa vào cửa ra vào, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Ngô Niệm mang giày.

Hôm nay Ngô Niệm mặc một thân áo T - shirt cùng quần đùi kém ngày hôm qua không nhiều lắm, tựa hồ cậu đối với cách ăn mặc như vậy rất thích.

Một đôi chân dài thon dài trắng nõn lộ ra trước mặt Đoạn Bạch Dịch, đôi mắt người đàn ông di chuyển lên trên một chút, vừa vặn nhìn thấy Ngô Niệm bởi vì đang mang giày mà cúi người xuống cổ áo T - shirt mở rộng.

Dưới cổ áo hơi lay động là xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, dưới cổ thon dài, da trắng nõn nà không có một chút tỳ vết, nương theo đường cong thân thể phập phồng, đâm thẳng vào đáy mắt Đoạn Bạch Dịch.

Nam nhân hít sâu một hơi, ngăn chặn ngọn lửa xao động bất an trong lòng.

Đoạn Bạch Dịch nhếch môi: “Cậu vội vã muốn ra ngoài? Có cần tôi tiễn không?”

Ngô Niệm vừa mới mang giày xong đứng dậy nghe vậy, cặp mắt kia sáng lên, giống như con nai con nhìn về phía Đoạn Bạch Dịch: “Thật sự có thể sao?”

Nhìn khuôn mặt tinh xảo khéo léo kia, Đoàn Bạch Dịch tâm tình rất tốt gật đầu, “Đương nhiên, vừa lúc tôi thử xe mới.”

“Thật đúng là quá tốt! Tôi đang rầu rĩ làm sao qua được nơi đó đây......”

“Đi đâu?”

Tựa hồ bởi vì Đoàn Bạch Dịch chủ động muốn đưa mình qua, Ngô Niệm thời khắc nào cũng chớp chớp mắt, liền đem chuyện mình muốn đi cô nhi viện hỗ trợ nói cho hắn biết.

Đoạn Bạch Dịch có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại nghĩ tới trong nhà Ngô Niệm quả thật chỉ có dấu vết cuộc sống của một mình cậu, vì thế trong lòng liền hiểu rõ.

Anh dẫn Ngô Niệm đi tới bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu, đi tới trước mặt Maserati không hợp với phong cách xe cộ xung quanh, ra hiệu bảo Ngô Niệm lên xe.

Nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt, Ngô Niệm hít một hơi thật sâu.

Tuy rằng cậu đã sớm biết Đoàn Bạch Dịch người này rất có tiền, nhưng Ngô Niệm thật không ngờ đối phương lại có tiền đến mức này.

Sau khi hai người lên xe, một đường không ai nói chuyện.

Đoạn Bạch Dịch một tay vịn tay lái, tay kia thì tùy ý chống ở trên cửa sổ xe, thoạt nhìn tựa hồ đang nghiêm túc lái xe, trên thực tế dư quang lại rơi thẳng vào trên người bên cạnh mình.

Ngày hôm qua hắn còn có chút không xác định lắm, nhưng hôm nay ở trong xe có hơi đóng kín, mùi vị nhàn nhạt trên người Ngô Niệm rất nhanh liền bay tới chóp mũi của hắn.

Vẫn là mùi thơm ngọt ngào như vậy, khiến trái tim hắn có chút ngứa ngáy.

“Cậu... xịt nước hoa sao?” Cuối cùng Đoạn Bạch Dịch vẫn không nhịn được tò mò, hỏi một câu.

Ngô Niệm có chút bất ngờ quay đầu nhìn hắn, lắc đầu: “Không có, tôi chưa bao giờ xịt nước hoa.”

“Vậy cậu có biết trên người cậu có mùi thơm nhàn nhạt không?” qua gương chiếu hậu, ánh mắt Đoạn Bạch Dịch dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Niệm.

Không chút do dự hay ý nói dối, khóe miệng Ngô Niệm nhếch lên mỉm cười: “À, cái này, từ nhỏ tôi đã mang theo.”

Quả nhiên đúng như mình đoán.

Đoạn Bạch Dịch cũng nở nụ cười theo, “Đó chính là mùi cơ thể?”

Ánh mắt trong suốt nhìn về phía nam nhân, Ngô Niệm có chút bất an hỏi: “Anh có cảm thấy... có chút kỳ quái không…”

Một nam hài tử trên người lại còn mang theo mùi thơm, loại chuyện này nói ra cũng sẽ bị người ta cười đi.

Nhưng Đoàn Bạch Dịch lại không có một chút biểu hiện dị thường nào, Ngô Niệm nhìn sườn mặt người đàn ông vẫn nghiêm túc lái xe như cũ.

Đoạn Bạch Dịch trầm ổn bình tĩnh nói : “Không, ngược lại, tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt.”

Ngô Niệm có chút ngoài ý muốn nhìn anh.

Chính mình từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, dù được hiệu trưởng và các dì chăm sóc, nhưng tôi vẫn bị chê cười vì mùi hương khác thường của mình.

Hiện tại lại có người không cảm thấy mình kỳ quái, cảm giác trong lòng Ngô Niệm đối với Đoạn Bạch Dịch bất tri bất giác đã xảy ra một ít thay đổi.

Dư quang nhìn người ngồi ở bên cạnh mình bởi vì lời nói của mình, mà rõ ràng trở nên thả lỏng xuống, đầu ngón tay thon dài của Đoạn Bạch Dịch rơi vào tay lái gõ nhẹ lên.

Tối hôm qua sau khi ngủ, Đoạn Bạch Dịch mơ một giấc mộng quỷ dị.

Trong mộng, hắn lại thích một đứa bé mơ hồ không rõ, mà khi ánh mắt Đoàn Bạch Dịch nhìn về phía sau đứa bé mơ hồ không rõ kia, lại kinh ngạc phát hiện, người đứng sau cậu lại là Ngô Niệm.

Trong giấc mơ đó, hắn giống như bị lực lượng nào đó khống chế, không thể không tới gần người ngay cả dung mạo cũng mơ hồ không rõ kia, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Niệm lẻ loi một mình đứng ở ven đường.

Không, làm sao có thể......

Sau khi tỉnh mộng Đoạn Bạch Dịch ngồi ở trên giường hồi lâu, tâm tình thật lâu không thể từ trong mộng kia chuyển biến tốt đẹp lên.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Niệm ngày hôm qua, cậu đã rất xác định, mình đối với đứa bé kia hoàn toàn để ý.

Không phải tình cảm bình thường, mà là tình cảm chiếm hữu với sự nguy hiểm duy nhất của anh ta.

Hắn muốn đem Ngô Niệm nhốt ở trong phòng của mình, thậm chí là trong phòng nhỏ, để cho đôi mắt xinh đẹp trong suốt của hắn chỉ có thân ảnh của mình.

Hắn còn muốn trên cổ thiên nga thon dài kia, tự tay đeo vòng cổ bằng da màu đen, để cho tiểu tử kia đáng thương hề hề quỳ gối trước mặt mình, từng chút từng chút bị hắn cắn nuốt.

Chỉ là mọi thứ dường như quá nhanh.