Thực ra trong mắt Trạm Vân Quân, điểm thu hút nhất trên khuôn mặt Mạnh Cư đều nằm ở những nơi khẩu trang không che được.
Xương mày của cậu rất sắc bén, hốc mắt sâu, lại thêm đôi mắt đào hoa đa tình, tạo nên sự chênh lệch phong cách rất rõ giữa động và tĩnh.
Lúc nghiêm túc thì oai phong lẫm liệt, khi cười rộ lên lại quyến rũ chết người.
Mạnh Cư vừa ăn vừa trả lời, giọng nói thường ngày của cậu so với lúc phối âm có vẻ sảng khoái hơn một chút.
"Da đẹp thì muôn hình vạn trạng, xu hướng thẳng tắp như ông đây, vạn dặm mới có một."
Đồng nghiệp bật cười: "Vậy thầy Mạnh, xin hỏi ông là loại nào?"
Chàng trai bên cửa sổ nhét múi trái cây vàng óng ánh vào miệng, nở nụ cười rạng rỡ đáp: "Một người phàm tục."
Trạm Vân Quân bị ánh sáng rực rỡ này làm cho chói mù mắt, tự mình cảm thán: "Nói thật, cởi bỏ khẩu trang đi, khuôn mặt của ông có thể hút thêm đống fan đó.”
Mạnh Cư thong thả ăn hết quýt, rút
một tờ khăn giấy lau sạch đầu ngón tay, liếʍ liếʍ chân răng vẫn còn chua lè, hừ lạnh: "Thôi đi, vừa rồi ở dưới đài hùa theo ông chửi tui đến mức vuốt mặt chả kịp, chẳng phải đều là fan của tui hả? Chính fan của tui mới là cái đám hay đi bôi đen thần tượng đó!”
Trạm Vân Quân híp mắt cười.
Chính vì công phu miệng lưỡi của Mạnh Cư rất cao, nên ai cũng muốn trêu chọc để được nghe cậu dạy dỗ vài câu.
Oan gia trong kịch bản đã là gì? Cư Thượng và fan của cậu mới là trời sinh một cặp, tuỳ tiện kéo một người ra cũng có thể đấu khẩu mười hiệp với idol nhà mình.
Vì vậy, đối với một số CV, ranh giới giữa anti-fan và fan chân chính cũng không rõ ràng lắm.
"Ai bảo cậu là giọng trầm số 1 Night FM, không phải mọi người không thương cậu, mà là không có cơ hội."
Nghe thấy danh hiệu kia, Mạnh Cư hơi khựng lại: "Tui muốn hỏi lâu lắm rồi, cái danh hiệu đó do ai đồn? Đồn từ bao giờ?”
Trạm Vân Quân bình tĩnh mím môi: "Làm gì có ai đồn, nó là xác nhận của giới truyền thông chính thống đó."
Mạnh Cư: ...
Chuyện này sao người trong cuộc là cậu không biết?
Gió ngoài trời thổi vào khe cửa sổ, đánh tan cái nóng ngày hè, sự uất ức trong l*иg ngực Mạnh Cư dần được giải tỏa, cậu tiện tay lấy điện thoại trong túi ra xem.
Danh sách WeChat treo lơ lửng tin nhắn của bạn cùng phòng Đồng Trạch gửi đến.
[Sao chưa quay lại trường?]
Mạnh Cư nâng tay, liếc nhìn thời gian trên mặt đồng hồ, bắt đầu gõ chữ.
[Đang vác gạch, lát nữa đi.]
[Đồng Trạch: Vậy tớ và anh Tùng đi ăn cơm trước, không đợi cậu nữa.]
Mạnh Cư thả một biểu tượng ok, định thu điện thoại lại thì thấy hộp tin nhắn phía trên sáng lên dòng chữ "đang nhập", lại kiên nhẫn đợi thêm vài giây.
Đầu bên kia gửi qua một tin nhắn.
[Đồng Trạch: Đúng rồi, lúc về nhớ dọn dẹp lại ký túc xá, chiều nay trưởng ký túc giục rồi. Học kỳ này anh ấy định phân bạn cùng phòng mới cho chúng ta đó.]
Phiền vỡi!