Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 4-2:

Sáng thứ bảy hôm sau, khi Khương Hoài tỉnh lại, Phó Bách Khâm cũng không còn ở trong phòng ngủ nữa.

Lão Nhị dựa vào mép giường không biết đang nhắn tin với ai. Thấy cậu dậy rồi, hắn ta nhìn cậu nói: “Hôm nay sao rồi?”

“Ngủ một ngày một đêm, khỏe hẳn rồi.”

Khương Hoài xoa xoa bả vai.

Lão Nhị bỏ điện thoại xuống, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nhớ ra.

“À đúng rồi, hôm qua cậu có nhìn điện thoại không?”

“Hình như Tần Tranh gọi điện cho cậu, nhưng không gọi được. Tối qua lúc cậu đang ngủ thì hắn gọi cho tôi, tôi nói cậu ngủ rồi.”

Tần Tranh?

Động tác của Khương Hoài hơi khựng lại một chút, quay đầu cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy thông báo cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Vừa mở tin nhắn lên, thông báo của Tần Tranh bật ra ngay.

Khương Hoài do dự một lúc rồi nhấn vào, phát hiện là ảnh chụp hôm qua khi hắn đứng trước cửa tiệm sách trong khu thương mại, là buổi ký tặng sách của tác giả truyện tranh mà cậu thích.

Nếu Khương Hoài không bị sốt, cậu dự định sẽ ăn trưa rồi đến tham gia, nhưng không ngờ hôm qua lại ngủ cả ngày.

Cậu nhìn tác giả truyện tranh trong video, thấy hơi tiếc, không biết phải đến khi nào mới mở bán lại lần nữa

Khương Hoài tắt video, vừa định trả lời tin nhắn của Tần Tranh, thì nghe thấy giọng của lão nhị.

“Chờ chút, hình như dưới lầu có người tìm cậu kìa.”

Khương Hoài mở cửa đi ra ngoài nhìn, thế mà lại là Tần Tranh. Thanh niên mặc áo phông đứng dưới lầu đang vẫy tay về phía cậu.

Khương Hoài do dự một chút, vẫn đi xuống.

“Tớ vừa định trả lời tin nhắn của cậu.”

“Sao cậu lại đến đây?” Cậu hơi ngạc nhiên.

Tần Tranh không đồng ý: “Cậu bị sốt, sao tớ có thể không đến được.” Hắn dừng một chút, nhận thức được sự mập mờ trong những lời này, bổ sung thêm một câu: “Sao tớ có thể mặc kệ anh em tốt của mình bị sốt được.”

Khương Hoài nhìn hắn một lúc, không để ý chút xấu hổ trong chốc lát đó.

“Đêm qua tớ đã hạ sốt rồi.”

“Tớ biết, tối hôm qua tớ sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên không tới.”

“Đây, cái này cho cậu.”

Tần Tranh đưa chiếc hộp trong tay cho cậu.

Khương Hoài kinh ngạc, mở hộp ra, ấy thế mà lại là quyển truyện tranh có chữ ký mà cậu muốn.

Tần Tranh nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nở nụ cười: “Hôm qua đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy nên giúp cậu xếp hàng mua.”

Khương Hoài thật sự không nghĩ đến việc Tần Tranh sẽ xếp hàng, vị tác giả truyện tranh kia tuy nhỏ nhưng người ủng hộ rất nhiều, đều là fan cứng cả, bình thường buổi ký tặng đều đến cổ vũ, xem video được gửi đến cũng thấy có rất nhiều người.

Tần Tranh chưa bao giờ thích những thứ này, lúc trước hắn cũng từng nghe qua nhưng cũng không mấy để ý đến.

Khương Hoài hơi khựng lại, ngẩng đầu đối mặt với nụ cười sáng lạn của hắn.

“Sao lại muốn xếp hàng?”

Tần Tranh chẳng hề nghĩ ngợi: “Không phải cậu thích à.”

Khương Hoài siết chặt tay, trái tim thắt lại vì những lời này.

Nhưng mà khi đối mặt với nụ cười của Tần Tranh, cuối cùng Khương Hoài chỉ nói: “Cảm ơn, để tớ chuyển tiền trả cậu.”

Cậu lấy điện thoại ra, nhanh chóng chuyển tiền qua WeChat.

Một tiếng “tích” vang lên bên tai, Tần Tranh hơi nhíu mày, có chút khó chịu.

Hắn muốn nói không cần đâu, nhưng động tác chuyển tiền của Khương Hoài quá nhanh.

Sau khi Khương Hoài nhận truyện tranh, Tần Tranh thấy sắc mặt của cậu vẫn ổn, chần chờ một lát, vẫn hỏi: “Tại sao chiều hôm qua bị sốt mà cậu… không nói cho tớ?”

Nếu không phải hắn phát hiện ra rồi gọi hỏi Chu Đoàn, hắn còn chẳng biết chuyện này nữa.

Khương Hoài nhìn về phía Tần Tranh, thấy hắn hơi mờ mịt, cậu chớp mắt: “Đúng lúc điện thoại hết pin thôi mà.”

Cái cớ này nhanh chóng khiến chuyện này qua đi, Tần Tranh cũng không hoài nghi.

Đúng lúc hắn định nói thêm gì, thì điện thoại vang lên, Khương Hoài nhìn về phía Tần Tranh.

Tần Tranh ngượng ngùng cười, nhận điện thoại. Qua một lát sau, Tần Tranh xoay người lại.

“Vậy tớ đi trước đây.”

“Cuối tuần cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”

Khương Hoài gật đầu, nhìn Tần Tranh rời đi, rồi mới ôm truyện tranh lên lầu.

Lúc Khương Hoài đi xuống, Lão Nhị đã nhìn thấy Tần Tranh đến, vốn còn cho rằng hai người sẽ đi ăn cùng nhau, không nghĩ tới Khương Hoài lại đi lên một mình, không khỏi nghi hoặc.

“Mấy cậu không đi ăn à?”