Tần Tranh có chút khó chịu, tại sao mình một hai phải đi xếp hàng, mua cái gì mà truyện tranh có chữ ký cơ chứ, cả việc Khương Hoài bị bệnh cũng không biết.
Quyển truyện tranh có chữ ký phiên bản giới hạn trên tay được bỏ vào trong túi.
Lúc Tần Tranh về đến trường học cũng đã chín giờ tối.
Ký túc xá khoa IT và khoa Mỹ thuật không được xếp cạnh nhau, vốn Tần Tranh muốn đến kí túc xá Khương Hoài, nhưng nhớ ra Lão Nhị nói Khương Hoài đã ngủ rồi, sợ mình sẽ quấy rầy giấc ngủ của cậu.
Cuối cùng sau khi đứng dưới lầu ký túc xá một lúc lâu, vẫn đành phải quay về phòng của mình.
Sau khi về kí túc xá, Khương Hoài vẫn luôn ngủ mê man, ngủ đến mức quên cả trời đất, nếu không phải buổi tối bị gọi dậy uống thuốc, Khương Hoài nghi ngờ mình có thể ngủ đến sáng hôm sau luôn.
Sau khi bị người vỗ nhẹ lên trán, hàng mi dài của cậu hơi rung lên, chậm rãi mở mắt ra.
Đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, Khương Hoài nhìn thấy Phó Bách Khâm rút tay lại và nhìn cậu.
“Buổi tối còn một liều thuốc nữa.”
“Dậy uống thuốc.”
Lão Nhị không nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía Khương Hoài và bạn cùng phòng mới.
Khi Tần Tranh gọi điện thoại đến, bạn cùng phòng mới vừa đi ra từ phòng tắm. Hai người chỉ gật đầu chào nhau, rồi ai làm việc nấy.
Nhìn dáng vẻ Phó Bách Khâm ngồi trước bàn gõ máy tính, Lão Nhị chẳng hề thấy sự thân thiện của bạn cùng phòng như lời Khương Hoài nói.
Hắn ta chẳng dám thở dốc, nín thở đánh vài trận game, đánh đến tận hơn chín giờ tối, mới thấy bạn cùng phòng mới tắt máy tính, xem giờ.
Rồi đột nhiên đi về phía Khương Hoài.
Lão Nhị: …!!!
Chẳng lẽ bạn cùng phòng mới chịu không nổi người bệnh ngủ như heo con giống Khương Hoài, cuối cùng muốn trừng phạt cậu ư!
Ánh mắt hắn ta chần chừ, tính ngăn Phó Bách Khâm lại, để Khương Hoài ốm yếu ngủ thêm trong chốc lát. Nhưng sự thật chứng minh đây là do Lão Nhị suy nghĩ nhiều, bạn cùng phòng mới chỉ đi qua đánh thức Khương Hoài để bảo cậu uống thuốc.
Lão Nhị: …
“À, được, cảm ơn.”
Khương Hoài suýt chút nữa quên luôn chuyện uống thuốc, cậu rúc trong chăn ấm thêm một hồi, rồi mới gian nan chống người ngồi dậy.
Kết quả nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Lão Nhị.
Khương Hoài: …
“Sao vậy?”
Mặt cậu ngơ ngác.
Lão Nhị lắc lắc đầu.
“Không có gì, cậu dậy uống thuốc trước đi.”
“Có xuống giường được không?”
Khương Hoài làm thử.
Là một nam sinh viên đại học thời hiện đại, thể trạng của cậu đương nhiên rất tốt, tuy rằng sốt một ngày cảm thấy choáng váng, nhưng cậu có thể tự chủ được hành động của mình.
Sau khi Khương Hoài lắc đầu rồi tự mình vịn lan can trèo xuống, rơi xuống đất “bịch” một cái.
Đập vào mắt là thuốc mang về từ phòng y tế được đặt trên bàn. Mà ở trên bàn, bên cạnh còn đặt một miếng… Bánh ngọt và trái cây.
Mặt Phó Bách Khâm không cảm xúc, sắp xếp lại tài liệu, có vẻ như là những thứ anh cần nộp khi nhập học.
Khương Hoài nhìn thoáng qua, không dám quấy rầy anh. Cậu nghi hoặc nhìn bàn ăn, rồi quay sang nhìn Lão Nhị.
Lão Nhị làm mặt xấu với cậu, nháy mắt ra hiệu.
Khương Hoài lại nhìn về phía bên phía Phó Bách Khâm.
Là anh để lên?
Hiểu ý của cậu, Lão Nhị gật gật đầu, tỏ vẻ cậu đoán đúng rồi.
Khóe miệng Khương Hoài giật giật, cảm thấy hai người bọn cậu đang diễn phim gián điệp.
Cậu bước tới, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn ăn hết trái cây và bánh ngọt, sau đó mới uống liều thuốc cuối cùng của tối nay.
Vị thuốc đắng chát tràn đầy khoang miệng, đắng đến nỗi làm Khương Hoài suýt nữa nôn hết mấy thứ vừa mới ăn ra. Cậu vội vàng uống thêm vài cốc nước, mới khiến vị của thuốc giảm bớt, sau đó nhìn về phía Phó Bách Khâm, hình như đã sắp xếp xong tài liệu rồi.
“Ừm thì, cảm ơn anh nhé.”
“Cơm với bánh ngọt hôm nay tốn bao nhiêu tiền, để em chuyển trả cho anh.”
Dù sao cũng là bạn cùng phòng mới, Khương Hoài cũng ngại ăn chực của người ta.
Phó Bách Khâm nhìn cậu.
“Không cần.”
Khương Hoài còn muốn nói gì thêm, đối phương cất gọn tài liệu vào.
“Lần sau cậu có thể đưa tôi.”
Vậy cũng được, Khương Hoài gật gật đầu.
Vật lộn một ngày, lúc này mọi người đều đã rửa mặt xong, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Sau khi Khương Hoài sau khi trèo lên giường trên, do ngủ cả một ngày nên bây giờ cậu rất tỉnh táo. Cậu mở máy tính lên, bắt đầu suy nghĩ về quyển truyện tranh của mình. Sau khi nghĩ lan man không rõ một lúc, nhìn màn hình máy tính trống rỗng, thở dài, cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại tối đen, hết pin luôn rồi.
Khương Hoài thầm tặc lưỡi, cắm sạc vào, nằm xuống ngủ tiếp.
…