“Vậy cậu truyền nước xong rồi về.”
“Tôi lấy cho cậu ấm nước trước vậy.”
Trong ký túc xá không được trang bị máy lọc nước, nước ấm phải xuống dưới tầng rót, Khương Hoài nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy. Quay đầu lại thì thấy Phó Bách Khâm đang nhìn cậu.
Vừa mới cùng Lão Nhị nói về người ta xong, giờ bị người ta nhìn, chẳng hiểu sao Khương Hoài lại thấy hơi chột dạ, cũng may Phó Bách Khâm chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.
……
Sau khi Khương Hoài truyền nước xong, hai người cùng nhau trở về, Lão Nhị thấy Khương Hoài không sao thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Khi Phó Bách Khâm cầm quần áo vào phòng tắm tẩy rửa, lúc này cậu ấy mới quay đầu thắc mắc: “Quan hệ giữa cậu và bạn cùng phòng mới tốt như vậy từ bao giờ thế?”
Cậu ấy cứ cảm thấy khí chất của Phó Bách Khâm rất mạnh, có chút cảm giác xa cách, nhưng lúc nãy Khương Hoài nói Phó Bách Khâm đưa cậu đến phòng y tế, chẳng lẽ là do cậu ấy nghĩ sai rồi?
Bạn cùng phòng mới thật ra rất dễ ở chung?
Khương Hoài giật giật khóe miệng: “Bạn cùng phòng mới là người mặt lạnh tâm nóng có được không?”
“Một thời gian nữa là biết ngay thôi.”
Lão Nhị nửa tin nửa ngờ.
Tuy rằng Khương Hoài đã hết sốt, nhưng sau khi truyền một bình nước thì vẫn thấy rã rời, bây giờ chỉ tùy tiện nói vài ba câu với Lão Nhị đã hết sức, leo lên giường tầng nghỉ ngơi.
Phủ chiếc chăn ấm áp quanh mình, nhẹ nhàng thả lỏng.
Lúc ở phòng ý tế cậu cứ bấm điện thoại mãi, lúc về đã hết pin, Khương Hoài cũng quên sạc, điện thoại sập nguồn để bên gối đầu, không biết có người đã nhắn cho cậu vài tin WeChat.
Sau khi Tần Tranh tùy tiện ăn vài món, vốn muốn quay về trường học. Nhưng lại thấy trên đường lớn gần khu phố thương mại, có một vị hoạ sĩ truyện tranh nhỏ mà Khương Hoài thích, đang ký tên bán sách.
Tần Tranh không có hứng thú với những thứ này, nhưng hắn biết hoạ sĩ truyện tranh này là do lúc trước Khương Hoài từng thuận miệng nói với hắn.
Hắn đội nắng trưa đứng bên đường một lát, vốn chỉ muốn quay video cho Khương Hoài thôi. Nhưng nghĩ đến mỗi lần Khương Hoài nhắc tên hoạ sĩ truyện tranh này, hai mắt luôn sáng rực lên.
Chần chừ một lát, nhìn số người xếp hàng ký tên, cuối cùng vẫn chen vào.
……
Tần Tranh xếp hàng năm tiếng mới lấy được một cuốn truyện có chữ ký.
Bấy giờ mới thở ra một hơi, cầm điện thoại hưng phấn muốn gọi cho Khương Hoài. Nhưng sau khi mở lên, lại phát hiện mấy tin nhắn Wechat hắn gửi cho Khương Hoài vẫn chưa thấy trả lời.
Nhìn giao diện trò chuyện trống không.
Tần Tranh nhíu mày, không nhịn được gọi một cú điện thoại, lại nhận được thông báo tắt máy.
Dù có xảy ra chuyện gì, di động của Khương Hoài chưa từng tắt mày bao giờ, trong chớp mắt Tần Tranh đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
Sau khi không gọi được cho Khương Hoài, hắn lại gọi cho Lão Nhị trong ký túc xá của Khương Hoài.
Khi trước, lúc mới khai giảng, hắn dùng thân phận anh em của Khương Hoài ăn một bữa cơm với bạn cùng phòng của cậu, bởi vậy mới có số liên lạc của bọn họ.
Lão Nhị thấy Khương Hoài ngủ rồi không sốt lại nữa, lấy điện thoại ra đang chuẩn bị chơi game, thì thấy cuộc gọi của Tần Tranh.
Cậu ấy quay đầu nhìn Khương Hoài, hơi khó hiểu.
Tần Tranh gọi điện thoại cho cậu ấy làm gì?
Phó Bách Khâm còn đang trong phòng tắm, Chu Đoàn khoác áo ra ngoài ban công, nhận cuộc gọi, đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Tần Tranh.
“Khương Hoài không có chuyện gì chứ? Sao không nhận điện thoại của tôi?”
Lão nhị quay đầu nhìn Khương Hoài, nhỏ giọng nói: “Hôm nay cậu ấy bị sốt, vừa truyền nước ở phòng y tế về, đang ngủ.”
“Chắc di động hết pin rồi.”
Cậu ấy thấy Khương Hoài từ lúc về chưa từng dùng di động, chắc là đã hết pin sập nguồn rồi.
Tần Tranh vừa nghe thấy đã sốt ruột, hắn vốn đang ngồi trên ghế dài ven đường, đứng dậy muốn quay về trường ngay.
Lão Nhị nghe thấy tiếng động vội vàng nói: “Ấy ấy, cậu đừng vội.”
“Khương Hoài ngủ rồi, giờ đã không sao nữa.” Người trong phòng tắm sắp ra rồi, sau khi Lão Nhị nói thêm hai câu thì tắt điện thoại.
Bước chân của Tần Tranh đột nhiên khựng lại.