Sau Khi Thất Tình Lại Được Anh Họ Của Crush Để Ý

Chương 3-2:

“Nếu anh bận thì anh cứ đi trước ạ.”

Đối phương đã hỗ trợ đưa cậu đến phòng y tế, còn đem cơm cho cậu, Khương Hoài rất cảm kích. Sao có thể không biết xấu hổ để Phó Bách Khâm tiếp tục ngồi đây đợi cậu nữa.

Cậu lắc lắc đầu, nghĩ mình truyền nước xong rồi về sau.

Phó Bách Khâm chỉ quay đầu nhìn cậu một cái.

“Không vội.”

Ánh mắt của anh dừng trên khuôn mặt Khương Hoài, mới được ăn no nên sắc mặt cậu đã hồng hào hơn chút.

Thân thể sao lại kém đến vậy?

“Không được kén ăn, ăn rau vào.”

Khương Hoài đang chuẩn bị giả vờ thản nhiên bỏ qua mớ rau xanh, không ngờ vẫn bị Phó Bách Khâm phát hiện. Động tác hơi khựng lại, lớn đến như vậy, lần đầu cậu cảm thấy ngượng ngùng.

Phó Bách Khâm nhìn dáng vẻ như bị bắt tại trận của cậu, nhướng mày: “Dị ứng rau xanh?”

“Không ạ.”

Khương Hoài lắc đầu theo phản xạ, cậu dừng một chút, rồi mới nói: “Không dị ứng rau, chỉ dị ứng cà tím.”

Cà tím…

Phó Bách Khâm gật đầu nhớ kĩ, nhìn Khương Hoài.

Dưới ánh mắt của đối phương, nghĩ người ta đang vội còn phải ngồi đợi cậu ăn cơm, Khương Hoài do dự một chút rồi vẫn gắp rau lên. Cậu không dị ứng rau xanh, chỉ không thích ăn thôi, rất kén ăn.

Tuy rằng lúc trước bị nói rất nhiều lần, nhưng cũng không thay đổi được, một mình sống ở ngoài muốn ăn thế nào thì ăn thế đó.

Lần này cuối cùng vẫn phải ăn rau xanh.

Nhìn động tác của Khương Hoài, Phó Bách Khâm thu tầm mắt về, tiếp tục làm việc.

Khương Hoài không muốn nhìn màn hình của người ta, sau khi ăn xong, vừa định đem hộp cơm dọn đi, mà Phó Bách Khâm cứ như cảm nhận được, anh khép máy tính lại, đứng dậy dọn dẹp đồ đạc trên bàn đâu vào đấy.

Sau khi nhét hết đồ vào một cái túi, anh đưa cho Khương Hoài một bịch khăn giấy ướt.

“Cảm ơn.” Khương Hoài nhận bịch khăn ướt, lau lau tay.

Hai người ở lại phòng y tế khoảng một tiếng nữa, bình dịch mới truyền xong. Lão Nhị nằm ở ký túc xá nửa ngày, thấy qua giờ Khương Hoài tan học mấy tiếng rồi mà còn chưa thấy người về, cúi đầu thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc này mới thắc mắc gọi lại cho cậu.

Khương Hoài đang ôm di động, tốc ký nhanh mấy linh cảm vẽ truyện, khi chuông reo lên mới dừng động tác lại, nhìn về phía Phó Bách Khâm. Thấy anh không bị quấy rầy, lúc này mới nghe máy.

“Chu Đoàn.” Cậu đè thấp giọng xuống.

Lão Nhị hơi thắc mắc: “Cậu bị sao vậy?”

“Giọng nghe như sắp thăng thiên đến nơi vậy?”

Khương Hoài:...

Lão Nhị không hổ người mồm miệng độc nhất cả ký túc xá, khóe miệng cậu giật giật, lắc đầu nói: “Đúng là sắp thăng thiên thật, gọi cho thằng con bất hiếu mãi mà nó không nghe, ba suýt chút nữa sốt chớt gòi.”

Chu Đoàn hoảng sợ, từ trên giường bật dậy.

“Cậu bị sốt?”

“Ầy, điện thoại tôi để im lặng, ngủ một giấc, vừa mới dậy nên không thấy, giờ cậu đang ở đâu, tôi chạy đến ngay.”

Lão Đại kí túc xá đêm qua vừa nhắn tin vào nhóm chat bảo phải đi xuống tỉnh lẻ với giáo viên hướng dẫn, mấy ngày nay không ở trường, nên giờ chỉ còn hai người là cậu ấy và Khương Hoài. Vừa nghe thấy Khương Hoài bị sốt, Lão Nhị đã muốn chạy đến ngay.

Khương Hoài lắc lắc đầu, ho nhẹ.

Nghe thấy giọng nói sốt ruột từ đầu bên kia điện thoại, Phó Bách Khâm quay đầu lại nhìn.

“Không cần, không cần đến đâu, đúng lúc Phó Bách Khâm phát hiện tôi không ổn, nên đưa tôi tới phòng y tế rồi.”

“Chút nữa hai đứa tôi về.”

Phó Bách Khâm… Là ai đấy?

Lão Nhị hơi ngơ ngác.

Khương Hoài giật giật khóe miệng, may cậu để di động hơi xa nên Phó Bách Khâm không nghe thấy.

“Bạn cùng phòng mới ấy.”

“Không phải cậu không biết bạn cùng phòng mới tên Phó Bách Khâm đấy chứ?”

Chuyện này Lão Nhị không biết thật, hôm qua lúc bạn cùng phòng mới đến đã muộn rồi, chưa kịp chào hỏi đàng hoàng. Sáng sớm nay đã chẳng thấy bóng người đâu nữa, cậu ấy không biết anh trai ngầu đét kia gọi là gì thật.

Khi nghe ba chữ Phó Bách Khâm, Lão Nhị thấy hơi quen tai, nhưng trong chốc lát cũng chẳng nhớ được.