Làm Tiểu Kiều Thê Gán Nợ Cho Alpha Đỉnh Cấp

Chương 24: Hả, còn có chuyện tốt như vậy sao

Khi cậu đến, thấy Lôi Khả và Luật sư Lý đang đợi cậu.

Luật sư Lý giải thích.

"Là tôi gọi cho Lôi trợ lý tới đây."

Lận Tầm cười.

"Làm phiền chú Lôi rồi."

"Không có gì, Cố tiên sinh đã nhắc nhở tôi phải theo vụ việc này đến cùng."

Hơn nữa, anh không cần phải làm gì đặc biệt, Lận Tầm và Luật sư Lý có thể hoàn toàn xử lý được mọi thứ.

Khi họ bước vào, Lận Trung Hải và Lận Ngạn đang ngồi đợi bên ngoài, thấy cậu tới, Lận Trung Hải lập tức đứng dậy nói.

"Vào trong đi."

Lận Ngạn liếc mắt nhìn Lận Tầm một cái, nhưng vì những lần trước bị Lận Tầm đánh bại, cậu không dám nói nhiều.

Mọi người vào trong, nhìn thấy Hà Huệ San, bà đã không còn phong thái như trước, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bời, rõ ràng những ngày qua sống không được thoải mái.

Nhìn thấy Lận Trung Hải, Hà Huệ San ngay lập tức khóc lóc.

"Chồng ơi, anh cuối cùng cũng đến rồi."

Lận Trung Hải nhìn bà, ánh mắt không còn nồng ấm như trước.

"Tôi đồng ý không phải vì cô, là vì Lận Ngạn, nếu không thì dù cô ngồi tù cả đời tôi cũng không muốn giúp!"

Lận Tầm nghe được điều này, vô thức nhìn đỉnh đầu Lận Trung Hải.

Nếu chuyện đó là thật, không biết Lận Trung Hải sẽ như thế nào đây?

Nhưng mặc kệ tâm tình của ông ta thế nào, Lận Tầm nghĩ tới là thấy rất thú vị.

Bất động sản và động sản được Hà Huệ San chuyển nhượng cộng lại là 1 tỷ 3 trăm 20 triệu, còn thiếu hơn 2 trăm 50 triệu nên phải đào từ Lận Trung Hải.

Ai ai cũng biết Lận gia thiếu Cố gia mấy trăm triệu, không thể trả nợ mà dùng con trai ruột gán nợ, vậy làm cách nào ông moi ra 2 trăm 50 triệu này chứ?

Thực chất là Lận Trung Hải thật sự có 2 trăm 50 triệu đó, mấy năm nay đầu tư không ít, cộng thêm bất động sản hiện tại, cổ phần của Tập đoàn Lận thị, tất cả cộng lại chính xác là 2 trăm 50 triệu.

Sau khi cổ phần của Tập đoàn Lận thị được chuyển nhượng, Lận Tầm đã trở thành cổ đông lớn thứ hai trong Tập đoàn, chỉ ít hơn Lận Trung Hải 5%.

Sau khi ký tên xong, Lận Tầm đỏ mắt, nén lệ nói.

"Con cũng không muốn chuyện này xảy ra, con chỉ muốn lấy lại di sản mẹ để lại thôi."

Lận Ngạn, lúc này giống như có lại dũng khí.

"Anh lấy tiền rồi còn khônh nhanh lăn đi, còn muốn ở đây chọc ba tức giận sao?"

Lận Trung Hải lúc này cũng không muốn nhìn cậu, lúc trước nghĩ cậu là con rối ngoan ngoãn, nhưng không ngờ lại gây tổn hại cho ông đến như vậy.

"Lận Tầm, từ nay về sau, Lận gia và anh không còn quan hệ nữa, mau đi đi."

Hả, còn có chuyện tốt như vậy sao.

Thật là, cậu còn đang nghĩ cách cắt đứt quan hệ với Lận Trung Hải, nhưng không ngờ lại bị đối phương giành trước.

"Ba..."

"Đừng nói nữa, tôi không muốn thấy anh, anh đi đi!"

Lời Lận Trung Hải nói ra y hệt như nữ chính trong bộ phim đầy rẫy bi kịch tình trường .

Lận Tầm chịu đựng kinh tởm, giả vờ đỏ mắt nghẹn ngào.

"Nếu con rời đi có thể làm cho ba cảm thấy thoải mái hơn, thì con sẽ đi. Hôm nay, luật sư Lý, Lôi trợ lý và các đồng chí cảnh sát có mặt tại đây. Phiền mọi người giúp tôi làm chứng, từ nay về sau, tôi sẽ không quay về Lận gia, cũng không xuất hiện trước mặt Lận tiên sinh nữa, không gọi ông ấy là ba, từ nay trở đi, ông ấy và tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của ông ấy, vậy được rồi chứ, ba... không phải... Lận tiên sinh?"

Luật sư Lý và Lôi Khả nhìn nhau một cái.

"Nếu đã như vậy, chúng ta ký một bản hiệp ước đi, giấy trắng mực đen, tránh hai bên thay đổi ý định."

Luật sư Lý lấy ra giấy bút trong cặp, nhanh chóng phác thảo một văn bản, còn đóng dấu của mình và dấu công ty luật, trở thành văn bản có hiệu lực pháp lý.

Rồi đưa bút cho Lận Trung Hải.

Một loạt thao tác này làm xong, Lận Tầm chỉ muốn cho anh một ngón cái!

"Chú Lý..."

"Ký!"

Không để Lận Tầm mở miệng, Lận Trung Hải chộp lấy bút rồi ký xoẹt xoẹt tên của mình, Lận Tầm hoảng hốt nhìn ông, tỏ vẻ không dám tin.

Cuối cùng, cậu miễn cưỡng ký tên của mình.

Hai nữ cảnh sát đứng bên cạnh thông cảm nhìn Lận Tầm, chỉ cảm thấy đứa con trai cả của nhà này thật là xui xẻo tám đời mới gặp phải người cha như thế.

Rõ ràng con trai mình chịu thiệt thòi, lại cứ làm ra vẻ mặt như thể đối phương làm sai chuyện, thật là xấu xa cùng cực.

Tiểu Omega này còn ở đó buồn bã, có người cha như vậy thì có để làm gì, sớm cắt đứt sớm giải thoát.

Rút cho Lận Tầm một tờ khăn giấy.

"Đừng buồn, đường tương lai còn dài mà."

"Cảm ơn chị."

Lận Tầm nhận lấy khăn giấy lau khóe mắt, cố gắng mỉm cười nói.

"Em không sao, em sẽ sống tốt."

Cầm lấy văn kiện đã ký, Lận Tầm cùng luật sư Lý, Lôi Khả rời khỏi trại tạm giam.

Lên xe rồi, Lận Tầm cười nói.

"Chú Lý, chú Lôi, cháu muốn tìm người giúp cháu quản lý những tài sản này, không biết hai chú có quen ai trong lĩnh vực này không?"

"Việc này cứ giao cho tôi"

Lôi trợ lý chủ động nhận việc, là trợ lý riêng số một của Cố Hoài Diệp, tất nhiên không thiếu mối quan hệ trong lĩnh vực này.

"Cảm ơn chú Lôi, lần tới cháu sẽ mời hai chú ăn cơm."

"Tiểu thiếu gia đã mời rồi."

"Đó là lần trước, bây giờ cháu có tiền rồi, hai chú không cần tiết kiệm cho cháu."

Nhìn vẻ mặt hào phóng của cậu, hai người nhìn nhau cười.