Vấn đề này cậu cũng muốn hỏi, tại sao Cố Hoài Diệp lại vào đây?
"Lưu thúc dẫn tôi đến đây."
Trong căn phòng tối tăm, tiếng đối thoại trong bộ phim vẫn vang vọng, Cố Hoài Diệp nhìn thấy sự bất an của thiếu niên khi anh xuất hiện.
Không còn vẻ quỷ quyệt như hôm qua, thiếu niên trông đơn thuần như một bông hoa trắng nhỏ nở giữa thung lũng hoang vắng, vô hại và không có độc.
Chỉ là Cố Hoài Diệp đã chứng kiến qua vẻ hồ ly của cậu, anh biết Lận Tầm không phải là một người đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Anh xoay tay đóng cửa lại, thuận tiện bật đèn lên.
"Đây là phòng của tôi."
Cố Hoài Diệp động tác tự nhiên mở khuy cổ áo, rõ ràng không có ý định rời đi.
Lận Tầm nhanh chóng nhận ra những lời này là có ý gì.
Buồn ngủ phút chốc tan biến.
"Muốn tôi tìm Lưu thúc đổi phòng cho cậu không?"
Lận Tầm tạm dừng bộ phim, thử thăm dò hỏi, thực ra cậu không chắc chắn về ý tứ của Cố Hoài Diệp, đây có phải kêu cậu ở lại ngủ cùng?
Dựa theo cốt truyện kiểu trả nợ này, chỉ sợ anh ta muốn cậu bồi ngủ.
Dù vậy, có bồi anh ta ngủ cậu cũng không sợ, chẳng phải Cố Hoài Diệp chỉ cao lớn hơn cậu một chút thôi sao, đặc biệt là anh-ta-không-có-được.
Lúc đó ở lên giường, cậu "đấu võ" với Cố Hoài Diệp cũng chưa chắc sẽ thua.
Trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần, Lận Tầm nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của mình, để bản thân trông vô tội hơn một chút.
Cố Hoài Diệp treo áo khoác sang một bên, mở tiếp khuy cài áo sơ mi, giọng điệu bình thản.
"Tùy ý cậu."
Lận Tầm không ngờ rằng, giữa việc bị đuổi đi hoặc ở lại, chỉ có hai loại đáp án, Cố Hoài Diệp không chọn cái nào, còn cố tình đá quả bóng* này về cho cậu.
*đưa quyền quyết định cho người khác mặc kệ họ có muốn hay không
Lận Tầm: "..."
Cậu nên chọn cái nào đây?
Cố Hoài Diệp thu vào mắt biểu hiện ngớ ngẩn thoáng qua trên khuôn mặt Lận Tầm, cởi bỏ thắt lưng, quay người bước vào phòng tắm.
Lận Tầm nhanh chóng lướt qua bên trong áo sơ mi mở rộng của Cố Hoài Diệp, ngắm nhìn cơ bụng vạm vỡ.
Tuy chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, nhưng Lận Tầm có thể tưởng tượng được xúc cảm khi sờ vào nó.
Aiz, đáng tiếc, dáng người tốt như vậy, nhưng lại không-làm-được.
Lận Tầm ngồi xuống, thừa dịp Cố Hoài Diệp đang tắm, cậu cẩn thận phân tích. Chắc chắn là Lưu thúc đã đưa cậu đến phòng Cố Hoài Diệp, đây có lẽ là do Cố lão gia tử bày mưu tính kế.
Muốn cậu cùng Cố Hoài Diệp sống cùng một phòng, sớm chiều bên nhau, giảm bớt tình trạng sức khỏe của Cố Hoài Diệp.
Nếu giờ cậu đề xuất đổi phòng, có lẽ sẽ tự mình khiến người ta không vui.
Hơn nữa, Cố gia rất chu đáo với cậu, cậu cũng không phải loại người không biết cư xử. Được, chỉ cần mình không ngại, thì người ngại không phải là mình.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Cố Hoài Diệp đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy tiểu Omega vẫn ở đây, không hề bị anh dọa chạy, có chút ngạc nhiên.
Lận Tầm cắn môi dưới, quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen trong trẻo mang theo bối rối.
"Cố...tiên sinh"
"Ừm"
Cố Hoài Diệp đứng đó, chờ cậu tiếp tục.
Người đàn ông này vừa tắm xong, dường như dịu dàng hơn nhiều so với trước.
Cũng có nhiều kiên nhẫn hơn.
"Em có thể ở lại được không?"
Lận Tầm nhẹ nhàng cúi đầu, những sợi lông mi đen nhánh rủ trên đôi mắt đen láy, run rẩy dưới ánh đèn, trông vô cùng yếu ớt, làn da trắng như sứ phản chiếu ánh sáng, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím lại.
Tư thế tuyệt đối vô tội khiến người phải rủ lòng xót thương.
Lận Tầm trước đây ăn vạ nhiều lần, không ít lần bắt chước nhân vật trong phim truyền hình.
Cậu biết rõ ưu điểm của gương mặt này ở đâu, chỉ là cậu có muốn lợi dụng hay không thôi.
Cố Hoài Diệp nhìn "tiểu hồ ly" đứng trước mặt anh diễn kịch, nếu trước đây không phải anh đã thấy cậu tính kế người khác tại Hoan Du Chi Đô, thật sự sẽ bị gương mặt này lừa.
“Vậy cậu ngủ dưới đất đi.”
Lận Tầm kinh ngạc ngẩn đầu nhìn lên ánh mắt vàng kim lạnh lùng của người đàn ông.
Hoàn toàn không ngờ cậu “nhảy múa” nãy giờ, đổi lấy một kết quả như vậy.
Ít nhất thì anh ta cũng nên đuổi cậu ra ngoài, để cậu có lý do mà ngủ phòng cho khách chứ.
Nếu không thì cũng phân cho cậu nửa cái giường!
Đằng này kêu cậu ngủ dưới đất?
Mọe nó!
Xứng đáng độc thân!!
Đáng đời anh không xxx được!!!
Lận Tầm liếc nhìn đũng quần Cố Hoài Diệp một cái, cố gắng trụ giữ thiết lập mảnh mai yếu đuối, không được đánh “chủ nợ”.
"Em sẽ không làm phiền ngài, Cố tiên sinh."
Cố Hoài Diệp thiếu chút nữa cười sặc, tên nhóc con này rất biết co biết dãn.
Để xem cậu ta có thể kiên trì bao để không bại lộ nguyên hình đây.
Cố Hoài Diệp quay lại giường, nằm xuống.
"Tắt đèn."
Lận Tầm nghiến răng, đứng dậy tắt đèn, trong lòng mắng nhiếc Cố Hoài Diệp một phen, không có tình người, cậu là bảo mẫu của anh ta chắc.
"Cậu định khi nào mới tắt cái đó?"
Không ngờ cậu mới ngồi xuống, giọng của Cố Hoài Diệp lại vang lên.
"Em chưa hoàn thành bài tập, có thể cho...?"
"Không thể, mai làm."
Lận Tầm đập mạnh cái laptop lại.
"Xin lỗi, em trượt tay."
Cố Hoài Diệp bật cười chấp nhận lời giải thích có lệ này.
Phòng có lót thảm len cừu, nên dù thật sự ngủ trên sàn cũng không lạnh lắm.
Lận Tầm lấy một cái gối đầu từ trên giường, lấy ra một cái chăn mỏng từ hành lý của mình, cứ như vậy nằm xuống.
Điện thoại tùy tiện ném sang bên cạnh ong ong kêu vang, Lận Tầm tâm tình khó chịu cầm lấy nó, mở ra, thấy một cái hình đại diện đen thui, tên một chữ Dịch duy nhất, bên cạnh có số 1 màu đỏ sáng lên.
[Lận Tầm, nếu cậu có ý kiến với tôi thì nói trực tiếp đi, làm ra trò như vậy không có vui chút nào.]
Ra là tên ngu ngốc Dịch Hiên.
Lận Tầm di chuyển ngón tay: "Đi chỗ khác chơi!"
Cố Hoài Diệp nằm trên giường, nhưng tâm trí lại luôn quan sát dưới giường.
Sỡ dĩ anh nói những lời như vậy chỉ là để thử Lận Tầm, xem tiểu hồ ly này có thể chịu đựng được bao lâu, không phải thực sự muốn để cậu ngủ dưới đất.
Cố gia lớn như vậy, có nhiều phòng như vậy, anh cũng không cần phải áp bức một tiểu Omega làm chi.
Lận Tầm mặc dù rất mệt, nhưng cậu vẫn chưa ngủ, vẫn luôn lắng nghe âm thanh trong phòng.
Hoặc nói là, trong khi Cố Hoài Diệp đang thử Lận Tầm, thì Lận Tầm cũng đang thử Cố Hoài Diệp.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới phía sau, Lận Tầm điều chỉnh hơi thở của mình.
"...Ưm, mẹ..."
Tiếng động bỗng chốc biến mất, ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Trong bóng tối, Lận Tầm cong cong môi mỉm cười.
Nhìn thì có vẻ khó ở, nhưng thật ra trái tim rất mềm nha ^_^.
------------------------------------------
[Tiểu kịch trường]
Lận Tầm: "Bây giờ anh đi hay ở?"
Cố Hoài Diệp: "Đi...đi vào tim em!"