Làm Tiểu Kiều Thê Gán Nợ Cho Alpha Đỉnh Cấp

Chương 4: Nếu không chuồn lẹ, cậu sẽ ói mất

Lận Trung Hải kinh ngạc một hồi nói.

“Con muốn ăn cái gì thì nói, được hay không được cái gì?”

Lận Trung Hải ngước mắt liếc người hầu phía sau Hà Huệ San.

Nháy mắt bị Lận Trung Hải liếc qua, Hà Huệ San cảm giác mình cũng bị cảnh cáo, người hầu trong nhà này đều là bà con thân thích với Hà Huệ San, bởi vì có Hà Huệ San chống lưng, người hầu không ít lần khi dễ đứa con do vợ cả sinh ra – Lận Tầm.

Trước đây “Lận Tầm” chưa từng kể qua, Lận Trung Hải cũng không quản lý chuyện trong nhà, không hề để tâm đến, người hầu càng thêm bất kính với cậu.

Đối với việc Lận Tầm làm khó dễ, người hầu hung hăng trừng mắt nhìn Lận Tầm, liếc mắt một cái xoay người vào nhà bếp.

Hà Huệ San mỉm cười.

“Tầm Tầm, là dì sơ suất, cứ nghĩ bình thường cả nhà cùng nhau ăn sáng, cũng chỉ thích ăn bánh mì uống sữa, không suy xét đến con, dì xin lỗi nha.”

Lận Ngạn cười nhạo.

“Mẹ, con thấy anh ta cố ý thì có, nếu muốn ăn cháo, sao không nói sớm chứ, chờ bữa sáng chuẩn bị xong xuôi hết rồi mới nói, cố ý chứ còn cái gì nữa?”

Lận Tầm nghe vậy mím môi, không muốn cãi cọ, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn chiếc đĩa sứ trước mặt, an tĩnh cô đơn.

Cậu không lên tiếng phản bác, chỉ là yên lặng ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đáng thương bất lực, làm Lận Trung Hải từ trước tới nay vốn luôn cảm thấy Lận Tầm âm u khó chịu, lại nhịn không được nhắc nhở.

“Con sao lại nói chuyện như vậy? Anh trai con chỉ muốn ăn cháo, cố ý là cố ý thế nào? Huệ San, em lo chuyện nhà nhiều năm như vậy, Lận Tầm thích ăn cháo cũng không biết sao?”

Hà Huệ San sắc mặt tái mét, sau đó mắt đỏ lên.

“Là em không tốt, Tầm Tầm, về sau dì sẽ để tâm nhiều hơn.”

Lận Tầm ngẩng đầu giương khóe môi.

“Không sao đâu dì, con biết dì lo liệu việc nhà cũng rất cực khổ, con hiểu mà. Ba, con còn có chuyện muốn trao đổi với ba.”

Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, Lận Trung Hải nói chuyện với Lận Tầm ôn hòa đi rất nhiều.

“Có chuyện gì, con nói đi?”

“Chuyện liên quan đến Cố gia, lúc trước là con không hiểu chuyện, hiện tại trong nhà nhất thời khó khăn, con nguyện ý san sẻ bớt gánh nặng cho ba.”

Lận Tầm nói tới đây trìu mến nhìn Hà Huệ San.

“Mấy năm nay dì giúp con bảo quản di sản thừa kế của mẹ con cũng rất vất vả, dì coi khi nào rảnh rỗi, đi sang tên lại cho con đi, sau này cũng không phải lo lắng nhiều nữa, an tâm lo chuyện trong nhà. Nhưng nếu dì bận rộn không có thời gian đi làm, chuyện này cũng không có gì to tát, con đã liên hệ với Luật sư Lý, chú ấy nói sẽ giúp con lo liệu, chỉ cần xử lý các thủ tục thông thường thôi. Rất thuận tiện, dì thấy được không?”

Âm thanh Lận Tầm vừa dứt, sắc mặt Hà Huệ San xoay chuyển thực mau, cố gắng đè nén hoảng sợ trong lòng, ra vẻ tự nhiên cười nói.

“Tầm Tầm, có phải con giận dì làm không tốt, cho nên con...”

“Dì à, dì rất tốt. Chỉ là đồ mẹ để lại cho con, cũng không thể phiền hà dì giữ gìn giúp con hoài, dì lo chuyện nhà thôi đã hao tâm tổn trí rồi mà, ba, ba nói có phải hay không?”

Lận Tầm vẻ mặt trông chờ nhìn về phía Lận Trung Hải.

Vợ cũ đã mất nhiều năm, để lại nhiều tài sản, năm đó đã sớm hứa chờ khi Lận Tầm thành niên thì trao lại cho cậu, chỉ là lúc đó Lận Tầm còn nhỏ, Hà Huệ San chủ động nói giúp cậu bảo quản, cậu lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, tạm thời giao hết vào tay bà.

Hiện giờ Lận Tầm còn vì Lận gia đến gán nợ cho Cố gia, khiến ba cậu mắc nợ cậu ân nghĩa càng sâu.

Thấy Lận Tầm vô cùng đáng thương thương lượng với ông, Lận Trung Hải gật gật đầu.

Bây giờ Lận gia xảy ra chuyện, thằng nhóc Lận Tầm còn có tâm tư động vào tài sản của Lận gia. Vì thế Hà Huệ San giả lả nói mấy năm này tình hình kinh doanh của công ty không tốt, không có nhiều tiền.

“Cũng tới lúc sang tên lại cho con rồi, chỉ là mấy năm nay chuyện kinh doanh không thuận lợi, đã đóng cửa không ít, có thể không đủ gia sản như lúc trước, tình huống trong nhà con cũng biết, không có cách nào bù lại số lượng cho con, còn mong con có thể thứ lỗi cho gia đình.”

Lận Tầm lắc đầu cười.

“Kinh doanh không thuận lợi có lẽ do thời vận không tốt, con không trách dì, vậy con nói Luật sư Lý kiểm kê một chút tài sản, để xem còn dư lại bao nhiêu, như vậy có được không dì?”

Lận Trung Hải cũng gật đầu đồng ý, Hà Huệ San còn có thể nói không à, gượng cười đồng ý.

“Được, được chứ.”

“Tiên sinh, phu nhân, bên ngoài có người bảo họ từ Cố gia tới đây, muốn đón Đại thiếu gia qua đó.”

Người hầu đột nhiên chạy tới thông báo, trong lòng Lận Tầm run lên, tới cũng thật đúng lúc.

“Như vậy thì con cùng bọn họ đi luôn thôi, ba, dì, em trai, mọi người chú ý sức khỏe, con sẽ nhớ mọi người lắm.”

Lận Tầm đỏ lên khóe mắt, miễn cưỡi cười vui vẻ, thoạt nhìn đáng thương không gì bằng.

Trong lòng Lận Trung Hải thấy khó chịu, định bụng đi tới an ủi cậu, nhưng Lận Tầm đã nhanh chóng bước ra ngoài.

Nếu không chuồn lẹ, cậu sẽ ói mất.

Lận Tầm đã đi khỏi mấy phút, phòng khách Lận gia trở nên im ắng, buổi sáng hôm nay Lận Tần làm ra một màn như vậy, khiến cho bọn họ ai cũng mắc nghẹn trong cổ họng.

Ba người trầm ngâm ngồi cùng nhau, cuối cùng Lận Trung Hải đánh vỡ không khí trầm mặc này.

“Mấy năm nay em đối xử với Lận Tầm không chu đáo, anh cũng không truy cứu trách nhiệm, nhưng chuyện nó vừa nói khi nãy, em tự làm cho tốt, sau này nó là người của Cố gia, Lận gia còn phải dựa dẫm vào nó.”

Nói xong mấy lời này, Lận Trung Hải đứng dậy đi về phòng.

Mấy người hầu cũng tản đi, Lận Ngạn lập tức nói.

“Mẹ, mẹ không phải đã nói, mấy thứ đó tương lai đều là của con hay sao?”

Hà Huệ San vội vàng che miệng Lận Ngạn lại.

“Câm miệng, con thấy chuyện còn chưa đủ loạn hay sao!!”

Lận Tầm cái đứa tiện nhân này, tự nhiên diễn ra một màn kịch, làm bà trở tay không kịp, Hà Huệ San cẩn thận suy tính làm sao giải quyết êm xui chuyện này.

Lận Ngạn thấy bà đứng dậy, lập tức đi theo.

“Mẹ, mẹ phải làm gì đó đi chứ?”

“Con đừng lo lắng, mau đi học đi.”

--------------------------------------------

[Tiểu kịch trường]

Lận Tầm: Kiếm tiền thật khó!!!