“Vấn đề này thì liên quan gì đến kỳ nhạy cảm của tôi?”
Một mũi thuốc ức chế này đúng là có hiệu quả, nhiệt độ trên người Cố Hoài Diệp dần dần giảm xuống, chỉ là âm thanh lúc nói chuyện có hơi căng thẳng.
“Nói chung, kỳ nhạy cảm của Alpha đều giống nhau xảy ra nữa năm một lần, nếu đột nhiên bùng phát sớm, có khả năng xuất hiện nguyên do sau, có lẽ là ngài gặp được người có tin tức tố phù hợp, hoặc một người hay một vật nào đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngài đến kỳ. Chỉ khi hiểu được ngài đã gặp được cái gì, thấy được cái gì, từ đó mới tránh được nguyên nhân gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngăn chặn kỳ mẫn cảm đến đột ngột.”
Mục Lễ mới được sống dậy không lâu, vừa vặn nghe được mấy lời bác sĩ giảng giải.
Vẻ mặt có chút cứng đờ, Mục Lễ nhớ vừa rồi còn ở Hoan Du Chi Đô, Cố Hoài Diệp nói với anh cậu ta đang “xem kịch”, cho nên cái “kịch” gì coi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy?
Hoan Du Chi Đô rốt cuộc đã cung cấp dịch vụ đặc biệt đến thế nào vậy?
Không đợi Mục Lễ đoán được đáp án, Cố Hoài Diệp liền trầm giọng nói.
“Tin tức tố của tôi từ lâu đã không ổn định, hai loại tình huống ông nói có thể là nguyên nhân dụ phát nhưng không phải tình huống của tôi.”
“Ngài nói như vậy cũng có khả năng, chúng ta vẫn nên làm chút kiểm tra.”
Lão đây hiểu mà, bí mật của đại lão không tiện tiết lộ.
Khóe miệng Mục Lễ kéo lên, tên gia hỏa này hiển nhiên đang giấu diếm cái gì mà.
Sau khi tin tức tố của Cố Hoài Diệp ổn định, bác sĩ nhanh chóng chuyển Cố Hoài Diệp đến phòng khám bệnh, sau đó lấy máu xét nghiệm.
Với mấy hạng mục kiểm tra này kia, mấy năm nay Cố Hoài Diệp làm không biết bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen.
Chờ khi kiểm tra kết thúc, Mục Lễ bước vào, đưa cho Cố Hoài Diệp một chai nước.
“Tại sao không cho bác sĩ biết cậu nhìn thấy cái gì?”
Cố Hoài Diệp cầm lấy chai nước, vặn nắp uống một ngụm, dòng nước mát lạnh chảy qua cuống họng xuống dạ dày làm dịu đi nóng bức trong người.
“Tôi sẽ không vì ai mà động lòng, cho nên... không có gì để nói.”
“Người đó có đẹp không hả?”
Mục Lễ nhìn về phía Cố Hoài Diệp, trong mắt tràn đầy ý cười trêu chọc, Cố Hoài Diệp lại uống một ngụm nước, không nói gì nữa.
Mục Lễ không dễ gì buông tha Cố Hoài Diệp, nụ cười trên môi càng đậm.
“Vậy là rất đẹp đúng không?”
Thực tế, Mục Lễ rất tò mò, có thể để Cố Hoài Diệp lưu tâm như vậy, khẳng định là đẹp như tiên giáng trần!!!
Cố Hoài Diệp lãnh đạm trả lời.
“Đẹp hơn cậu”
Mục Lễ ăn dưa rất vui vẻ, hoàn toàn quên đi lúc nãy đã chịu tra tấn như thế nào, cố ý ám chỉ cho bạn thân.
“Cậu nếu thích người ta thì phải nắm chắc người ta trong tay, thân thể của cậu cũng không chịu đựng được lâu đâu.”
Cố Hoài Diệp ý tứ sâu xa đáp.
“Tôi rất khỏe mạnh.”
Vừa dứt lời, bác sĩ gọi anh vào thông báo kết quả.
“Đã có báo cáo xét nghiệm, mất cân bằng tin tức tố nghiêm trọng. XXC-225 là thuốc ức chế cực mạnh, không còn tác dụng với ngài, chỉ có thể đổi qua thuốc ức chế XXS-300, loại này có tác dụng phụ, sau khi sử dụng có thể gây hưng phấn, mất ngủ, đau cơ, thậm chí sốt nhẹ, cho nên một tháng chỉ được dùng một lần, không được dùng quá hai mũi. Vừa rồi đã tiêm một mũi để cấp cứu cho ngài. Nếu có bất kỳ phản ứng phụ nào xảy ra, vui lòng nghỉ ngơi và uống nhiều nước...”
Bác sĩ nói đến đây, đột nhiên dừng lại, ngập ngừng nói.
“Công tước tiên sinh, nếu có thể, hy vọng ngài nhanh chóng tìm được Omega thích hợp giúp ngài giải tỏa, đây mới là phương pháp tối ưu nhất.”
Cố Hoài Diệp nghe vậy, gật đầu với bác sĩ, cũng không nói nhiều.
Mục Lễ thấy Cố Hoài Diệp ra tới, trên tay mang theo thuốc ức chế.
“Đổi thuốc mới à, chưa thấy loại này bao giờ, gần đây mới phát triển ra sao?”
“Không phải, dùng cho trường hợp lâm sàng.”
“Nó không phải công dụng rất mạnh à?”
Thuốc này dùng cho bệnh nhân bị suy yếu tuyến thể, nghe nói tác dụng phụ rất nhiều.
“Không còn cách khác sao?”
Cố Hoài Diệp liếc Mục Lễ một cái.
“Chứ cái này không phải à?”
Mục Lễ muộn phiền trong lòng, mấy năm nay nhìn Cố Hoài Diệp tiêm nhiều loại thuốc khác nhau, cuối cùng không giúp được gì, ngược lại bệnh trạng còn trầm trọng thêm.
Làm anh em nhiều năm cũng chỉ biết đứng nhìn, một chút sức lực cũng không thể góp, ngoài việc cảm thấy vô lực thì không còn biết làm gì hơn.
Thấy Mục Lễ cứ đứng sững sờ tại chỗ, Cố Hoài Diệp nhướng mày.
“Cậu không về hả?”
Mục Lễ thở dài, anh cũng không muốn nhắc tới vấn đề này nữa.
“Về chứ, cậu đưa tôi về Khê Thụ đình đi.”
Đưa Mục Lễ trở về xong, Cố Hoài Diệp về tới nhà cũng đã khuya, vừa bước vào cửa, liền thấy Cố Đình ngồi ở sô pha phòng khách.
“Ông nội”
“Bác sĩ bảo sao?”
“Không có gì hết, chỉ kê thêm thuốc ức chế thôi.”
Cố Hoài Diệp thay giày, giọng điệu bình tĩnh đi vào nhà.
Hiển nhiên Cố lão gia tử không hề nghĩ như vậy, sức khỏe của Cố Hoài Diệp mấy năm nay đã trở thành tâm bệnh của ông.
“Ngài mai ta gọi người đưa Omega của Lận gia tới nhà cũ, anh cũng về đó ở, đừng trì hoãn nữa.”
Nói xong câu đó, Cố Đình sợ phải nghe Cố Hoài Diệp nói không cần, vội vàng đứng dậy rời đi.
Không kịp chú ý tới chút khác thường nổi lên trong đáy mắt Cố Hoài Diệp.
---------------------------------------------------
Lận Tầm đứng ở trước gương, vén lên tóc mái che đi tầm mắt, lộ ra một đôi đồng tử đen bóng sáng ngời, không biết có phải chịu ảnh hưởng của xuyên thư hay không, gương mặt này giống cậu trước kia y đúc.
Vậy không cần phải làm quen với thân hình mới.
Lận Tầm lắc mái tóc nữa ướt nửa khô, cầm kéo lên, cắt bớt tóc mái quá dài.
Tầm nhìn được rộng mở, lộ ra một gương mặt trắng nõn tuấn tú.
Mắt mèo của cậu trong trẻo thanh tú, đồng tử đen bóng lấp lánh, giống như đá quý tinh xảo, cánh mũi cao ráo cùng môi đỏ hơi hơi hé mở, để lộ hàm răng có chút ngây thơ trong sáng.
Lận Tầm có gương mặt em bé xinh đẹp ngoan ngoãn, cũng vì diện mạo như vậy, 25 tuổi còn bị người ta nhầm thành 18 tuổi.
Cắt tóc xong, cả người cũng sảng khoái nhẹ nhàng, nhìn kiểu tóc mới của bản thân, Lận Tầm khá hài lòng.
Lận Tầm gội đầu lại, sau đó xuống lầu.
Lận Trung Hải đang ngồi ở bàn ăn đọc báo, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn sang, thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng quần jean từ cầu thang đi xuống.
Không còn mái tóc che nửa mặt, ngũ quan xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, khiến người ta sáng mắt, sau khi thay đổi kiểu tóc, cả người thiếu niên không còn cổ khí u ám bao quanh, trông có vẻ thoải mái, tinh thần phấn chấn hơn.
Lận Tầm đột nhiên thay đổi hình tượng, làm ba người ngồi trên bàn cơm ngơ ngác không thôi.
Hà Huệ San kinh ngạc mở miệng.
“Tầm Tầm, con cắt tóc à?”
Lận Ngạn ngồi ở một bên ngẩn đầu, trong mắt hiện lên ghen ghét. Hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, cũng là Omega, cậu vậy mà bị Lận Tầm hút hồn rồi.
“Dì à, phiền dì cho con chén cháo.”
Người hầu đứng sau Hà Huệ San mở miệng, thái độ không vui trả lời.
“Đại thiếu gia, bữa sáng phục vụ trước giờ đều là bánh mì và sữa bò, không có nấu cháo.”
“À, vậy sao.”
Lận Tầm cười cười, vẫn là ngũ quan thanh thoát như vậy, bỗng nhiên càng diễm lệ hơn, tựa như tranh thủy mặc nhuộm đầy màu sắc.
“Vậy nói người nấu cho con một chén đi, ba, có được không?”
Cậu trực tiếp hỏi thẳng, làm mọi người nháy mắt không phản ứng kịp.
------------------------------
[Tiểu kịch trường]
Mục Lễ: "Không còn cách khác sao?"
Cố Hoài Diệp: "Còn...còn lão bà của tớ."