Sau Khi Trọng Sinh Ta HE Cùng Nghĩa Huynh

Chương 4: Mãn Nguyệt giai nhân ( 3 )

Mưa thu tí tách rơi, rơi trên ngói lưu ly, trên ngọn cây ngô đồng trong viện, phát ra từng tiếng vang khi có khi không.

Thượng Thần khoanh hai tay dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào người trong phòng, mưa thật sự bắt đầu rơi vào buổi trưa, chỉ là không biết đến giờ Hợi có ngừng hay không.

Hắn vừa nghĩ, ánh mắt vừa nhìn vào đôi huynh muội đang nói chuyện, tiểu cô nương vừa rồi còn khóc hu hu giờ này lôi kéo tay áo huynh trưởng, ngẩng mặt lộ ra núm đồng tiền như hoa: "Ca ca, hôm nay Diệp Nhi ở đây với huynh, như vậy không sợ huynh sẽ gặp mưa."

“Ta vừa nãy còn nghĩ trời nổi giông tố Diệp Nhi sẽ sợ hãi, nếu trời đổ mưa, vô luận như thế nào ta cũng sẽ chạy về nhà." Lý Chi ôn nhu xoa đầu muội muội: "Hiện giờ muội đã ở đây, chúng ta cùng đợi mưa tạnh thì về nhà."

Lý Diệp nghe vậy ngây ngẩn cả người, hóa ra đời trước ca ca vội vội vàng vàng chạy về nhà là bởi vì nàng sao? Lo lắng nàng sợ hãi, cho nên dầm mưa chạy về, từ đó bệnh nặng không dậy nổi.

Ca ca ôn nhu của nàng, là nam tử tốt bụng nhất thế gian này, dù ốm đau trên giường hơn nửa năm, cũng chỉ tự trách thân thể chính mình không tốt, chưa từng đề cập đến nguyên nhân ngày đó một hai phải dầm mưa về nhà.

Khoảnh khắc hấp hối, cũng chỉ khẽ vuốt đầu nàng như hôm nay, nói xin lỗi ca ca không thể ở bên cạnh muội, Diệp Nhi nhất định phải kiên cường, phải sống thật tốt.

“Diệp Nhi trưởng thành rồi, không còn là tiểu hài tử sợ mưa lúc trước nữa, cho nên về sau ca ca không cần phải vì muội mà dầm mưa chạy về." Lý Diệp nhịn không được rơi nước mắt: "Thân thể huynh là quan trọng nhất."

“Ai nha nha, không khóc không khóc, ta nhớ rồi."

“Không được, huynh phải hứa với ta! Huynh thề đi!"

Lý Chi không chút nào chê muội muội mình phiền, chỉ lấy tay áo lau nước mắt trên mặt nàng: "Được, ca ca thề, không được Diệp Nhi cho phép, ta tuyệt đối không để trên người dính một hạt mưa."

Hắn nói xong, quay đầu nhìn bằng hữu tốt đang làm mặt lạnh, cười cười: "Gia muội tùy hứng, đã làm phiền Đan Cảnh rồi."

Thượng Thiếu Khanh có chút tức giận, ở bên ngoài Lý Diệp mới khóc lóc đòi sống đòi chết, đòi vào gặp Lý Chi chỉ để bắt Lý Chi thề không đi mưa? Hắn thật không thể nào hiểu nổi, nhưng cũng không so đo với tiểu cô nương, lập tức rũ lông mi, thanh âm trầm thấp: "Không sao."

Lý Diệp giấu mình sau tay áo ca ca nhìn trộm Nghĩa huynh, đời trước hai người không gặp nhau nhiều, nàng chỉ biết hắn là người ít nói, lạnh lùng thủ lễ, không phải là người dễ chịu.

Nhưng sau khi ca ca nàng qua đời vẫn luôn là người quan tâm nàng nhất, kể cả sau khi nàng gả vào Triệu gia, Lý phủ không còn, Tiết Thanh Minh mỗi năm hắn vẫn sẽ đến tế bái mộ phần của phụ mẫu và ca ca, sẽ lấy danh Nghĩa huynh trưởng tặng lễ vật đến Triệu phủ trong lễ Trung Thu, mỗi tháng sẽ thăm hỏi sức khỏe của nàng. Mấy năm ở Triệu phủ nàng có thể yên bình sinh hoạt, nghĩ đến hơn phân nửa cũng là vì quan hệ với Nghĩa huynh.

Hôm nay Đại Lý Tự tra án mất tích, án này nàng có chút ấn tượng. Người mất tích là đồng liêu với ca ca, Hàn Lâm Viện Điển bộ Du Ngạn Hoành, người này mất tích ba ngày trước, không rõ tung tích. Mãi đến bốn năm sau, một trận mưa to làm sụp một phần đê ở ngoại thành, thi thể bị vùi lấp đã lâu mới được người phát hiện.

Khi đó nàng đã thành hôn, tin tức bế tắc, chỉ nghe được Triệu Nam Tự nói qua vài câu, nói hung thủ là phu nhân của Du Ngạn Hoành Chu thị cùng tình nhân của Chu thị. Đáng tiếc thời gian đã lâu, Chu thị nhận tội đền tội, tình nhân lại không biết tung tích. Thượng Thiếu Khanh dẫn người truy nã toàn thành, cũng hạ lệnh bắt giữ, nhưng có bắt được hay không thì nàng không biết. Bởi vì nửa tháng sau nàng đã bị ép uống thuốc, chết vào đêm hè oi bức.

Nghĩ đến đây, Lý Diệp buông tay áo ca ca xuống, nhìn về phía nam tử vẫn còn làm mặt lạnh, ôn nhu nói: "Đa tạ Nghĩa huynh thông cảm, giúp ta vào gặp ca ca, thay lòng biết ơn, Diệp Nhi mời Nghĩa huynh ngày mai đi đạp thu ở bờ sông ngoại thành, không biết Nghĩa huynh có nể mặt ta không?"

Nàng muốn dẫn hắn đi tìm thi thể, xem như báo đáp ân tình ngày hôm nay.

Thượng Thần không nói chuyện, một đôi mắt đen bình tĩnh nhìn nàng, đuôi lông mày đẹp đẽ giơ lên, làm như có chút kinh ngạc.

Lý Chi ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Diệp Nhi hồ nháo."

Nàng là nữ tử đã có hôn ước, hành vi như này thật là đi quá giới hạn,

Bị ca ca kêu lên một tiếng, Lý Diệp cũng phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ lên lắp bắp giải thích: "Muội, ý tứ của muội là cùng đi, ca ca cũng đi."

“Trùng Dương chưa đến đã muốn đạp thu? Bạch quả núi Kim Anh còn chưa vàng đâu." Lý Chi thở phào nhẹ nhõm: "Đi có hơi sớm."

“Muội muốn đi, ca ca sẽ đi cùng chứ?"

“Ca ca có thể đưa muội đi, không cần làm phiền Đan Cảnh."

“Đầu thu cũng có cảnh sắc riêng của đầu thu." Vẫn luôn không nói chuyện, Thượng Thần nhàn nhạt mở miệng: "Hoa cúc chớm nở, chim nhạn đạp sông, cũng có một tư vị khác."

Lý Diệp một bên gật đầu phụ họa: "Đúng thế."

Thấy hai người đều nhất trí, Lý Chi cười nói: "Ngươi lúc nào cũng hùa theo nàng, không cần tra án mất tích của Du điển bộ sao?"

“Tất nhiên là phải tra, chỉ là trước mắt chưa có manh mối gì, đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng tốt."

“Gió thu thổi, cá cũng béo, đi bờ sông câu cá thì như thế nào?" Hắn nói như vậy, khóa miệng ngậm cười, thuần tịnh trong sáng, như tuyết đầu mùa tan chảy.

Lý Diệp chớp chớp mắt, như thấy chuyện gì hiếm lạ. Nguyên lai Nghĩa huynh cũng sẽ cười, cười rộ lên còn khá xinh đẹp, cùng với vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn khác xa nhau.

“Vậy thì tốt rồi." Nàng vỗ tay: "Còn có thể bắt mấy con tôm, mang về làm tôm say rượu."

“Con mèo nhỏ tham ăn." Lý Chi véo nhẹ mũi nàng: "Nếu đã làm tôm say rượu thì nhớ đưa Đan Cảnh một phần."

“Đó là đương nhiên, muội sẽ đưa cho Nghĩa huynh một phần đặc biệt lớn." Nàng duỗi dài cánh tay, khoa chân múa tay ra một bát đặc biệt lớn, má lúm đồng tiền hiện ra, mắt mũi cười đến nhăn tít lại.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi róc rách, mưa thu tí tách vang lên không biết mệt mỏi, nhưng trong phòng như có như không sinh ra vài phần không khí của ngày xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở .

~~~

Bên bờ sông vùng ngoại thành phía Đông Kinh Thành, Lý Diệp nhìn thùng gỗ bên chân ngây người. Hôm nay Thượng Thiếu Khanh hưu mộc, nhưng ca ca lại bởi vì Hàn Lâm Viện thiếu người bị kêu đi làm việc. Vốn tưởng rằng ước hẹn đạp thu hôm nay sẽ tan thành mây khói, ai ngờ vừa mới ăn sáng xong, xe ngựa Thượng phủ liền dừng trước cửa nhà.

Có lẽ để tránh hiềm nghi, trên xe ngựa trừ Thượng Thần bên ngoài còn có một nam một nữ. Nữ tử tên Ngô Tư Du, khuôn mặt tròn trịa, ngây thơ đáng yêu. Nam tử tên Đường Quân Mạc, mắt đào hoa phong lưu mỉm cười, tuổi hai người đều khoảng mười bảy mười tám, là bằng hữu của Thượng Thiếu Khanh.

Thời tiết ngày thu đúng là mát mẻ, không nóng không lạnh, nàng cùng hai vị tuổi tác tương đương trước mắt này, tính tình hợp nhau, ba người một đường ríu rít nói chuyện không ngừng. Chờ tới bờ sông đã biến thành bộ dáng ba người tâm đầu ý hợp.

Đường Quân Mạc là một tiểu lang quân thích cười, tính tình hoạt bát, hiền hòa, thấy hai vị cô nương không vớt được con cá nào, dứt khoát bỏ áo ngoài, cởi giày tất, trực tiếp xuống hồ bắt cá.

Thượng Thần cũng không nói nhiều, cách bọn họ xa hơn chút bày một băng ghế ngồi xuống, nhìn mấy người hô to gọi nhỏ phía xa xa, bắt đầu câu tôm, một con tiếp một con, không đến buổi trưa trong giỏ đã hơn trăm con nhảy tanh tách.

“Nghĩa huynh, đây là ngài định câu hết tôm nhỏ trong sông này lên đi?" Lý Diệp gãi gãi đầu khuyên can, nói: "Này đều được nửa thùng rồi, có làm tôm say rượu cũng được mấy vò rồi."

“Đủ rồi?"

“Đủ rồi đủ rồi, thêm Đường tiểu quan nhân cùng Ngô nương tử mỗi người một vò đều đủ rồi." Nàng cười đến má lúm đồng tiền thật sâu: "Ta trở về sẽ làm cho mỗi người một vò."

Thượng Thần gật gật đầu, thu hồi cần câu: "Có đói bụng không? Trở về thành ăn cơm?"

Lý Diệp chỉ chỉ hai người ở cách đó không xa: "Đường quan nhân bắt được mấy con cá vừa to vừa béo, bọn ta định nướng ăn!"

“Cũng được."

“Ta đi nhặt mấy nhánh cây về đốt, Nghĩa huynh muốn đi cùng không?"

“Đi."

Đời trước nàng chỉ nghe nói thi thể được phát hiện bên bờ sông, vị trí cụ thể thì nàng không biết, nàng vừa đi qua nhìn mấy chỗ, có vài nơi chất đất mềm xốp khả nghi, nhưng nàng không dám đi đào một mình, chỉ có thể dẫn Thượng Thần đi cùng nàng.

Hai người chậm rãi đi dọc theo đường đê, Lý Diệp lật qua lật lại những nơi khả nghi, rồi bài trừ từng cái, không hề nhụt trí.

“Ngươi đang tìm gì sao?" Thượng Thần thấy biểu cảm trên mặt nàng lúc thì khẩn trương lúc lại thất vọng, cầm cành cây nhỏ đào tới đào lui trên mặt đất, không khỏi tò mò.

“Tìm, tìm nấm nấm."

“Nấm không mọc ở nơi bờ sông nhiều nắng, muốn tìm thì chúng ta vào trong rừng tìm những chỗ râm mát." Hắn chỉ về hướng bên cạnh rừng: "Mấy ngày gần đây, mưa thu liên miên thích hợp cho nấm trùng thảo sinh trưởng, vào xem?"

“Được nha." Lý Diệp tìm thật lâu vẫn chưa tìm được thi thể Du Ngạn Hoành, dứt khoát từ bỏ, rốt cuộc thì việc đào thi thể này luôn làm cho người ta sợ hãi. Đổi phương thức báo đáp khác cũng được, vì thế liền ném cành cây trong tay, nghiêm túc nói: "Nghĩa huynh, hôm qua ngài giúp ta, tính ta thiếu ngài một nhân tình, ngày sau nhất định báo đáp!"

“Báo đáp như thế nào?"

“Ngài muốn báo đáp như thế nào?"

Bốn mắt nhìn nhau, một lát sau Thượng Thần dời ánh mắt, đi về phía cánh rừng: "Chuyện nhỏ không đáng kể công, không cần lo lắng."

Tiểu cô nương nhảy nhót đuổi theo, vẫn còn nhắc mãi: "Nhất định phải báo đáp! Nếu ngài vẫn chưa nghĩ ra thì cứ nhớ kỹ là được."

Sau cơn mưa, trong rừng mọc nên rất nhiều nấm, một đám từ dưới bùn đất ẩm ướt mọc lên, chống dù nhỏ tinh thần phấn chấn dụ người tới hái.

Lý Diệp trời sinh tính tình hoạt bát ham vui, tuy nói đời trước trắc trở, nhưng không phải hiện nay vẫn chưa có gì xảy ra sao. Hơn nữa ca ca không gặp mưa, sáng nay thời điểm ra cửa, cả người đều khỏe mạnh khoan khoái, cũng làm tâm sự của nàng vơi đi hơn nửa.

Lúc này đối với đám nấm trắng nõn đáng yêu đầy đất, nàng dứt khoát vứt công việc tìm kiếm thi thể sang một bên, tập trung hái nấm. Mà Thượng Thần bên này nhìn nàng vui vẻ, cũng ngồi bên khác hái nấm cùng nàng.

“Nhìn nấm này thật ngon, đem về nấu canh nhất định rất ngon, canh gà hầm nấm này, canh mướp nấm hương nữa, canh xương sườn ninh nấm cũng được." Lý Diệp vừa hái vừa lải nhải, hái mãi hái mãi ra đến tận chỗ gần bờ sông. Dưới một cây đại thụ, một đám nấm trắng như tuyết mọc lên thẳng tắp, thoạt nhìn vô cùng màu mỡ. Nàng hứng thú bừng bừng dịch qua, ngồi xổm trên đất, đôi tay phủi phủi vài cái, nàng không để ý đến dưới lớp bùn đang dần lộ ra một đoạn vải dệt lấm lem bụi đất.

Vải dệt kia quấn quanh đám nấm, bị Lý Diệp dứt lên khỏi mặt đất. Sau cơn mưa bùn đất dính chặt vào nhau, vải dệt bị mắc lại, nhưng vẫn lộ ra một bàn tay xanh đen.

Lý Diệp cảm thấy không đúng, nghi hoặc nhìn xuống, chỉ thấy một bàn tay tái nhợt vươn ra khỏi bùn, thẳng tắp chỉ vào nàng. Tức khắc nàng hoảng hốt thét lên một tiếng, ném vải dệt cùng nấm trong tay, đặt mông ngồi dưới đất, môi run rẩy không thốt lên lời.

Thượng Thần ở phía sau nàng vài bước, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi liền vội vàng chạy tới, thấy đôi tay tái nhợt chỉ ra từ bùn cũng có chút hoảng sợ.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua về phía thị vệ Xuân Cùng luôn đi theo từ xa, ý bảo hắn gọi người đến, còn mình thì khom lưng kéo tiểu cô nương bị dọa đến mềm chân đứng lên, một tay che trước mắt nàng: "Đừng nhìn."

Từng đợt mùi hương tùng trúc như có như không bao phủ lấy nàng, tim Lý Diệp sắp nhảy ra ngoài liền chậm rãi bình tĩnh lại, một cử động nhỏ nàng cũng không dám, chỉ ngoan ngoãn để hắn che đi đôi mắt, nhỏ giọng hỏi: "Là, là Du điển bộ sao?"