Hoa quế nở rộ, hương thơm phiêu bồng, cả kinh thành bỗng bước vào trời thu.
Trong đình viện, một bà tử lớn tuổi cúi đầu bưng thuốc, vội vã vừa đi vừa lắc đầu thở dài, suýt nữa va phải lão quản gia đang đứng. Giương mắt thấy người, bà tử thấp giọng nói: "Trương quản gia, nương tử sao rồi?"
Quản gia mới từ trong viện ra, thở dài: "So với hôm qua thì tốt hơn chút, nàng không khóc, chỉ ôm hoàng lịch lật qua lật lại, hỏi cũng không nói lời nào."
“Sao đột nhiên lại bị dọa như thế?" Bà từ cầm thuốc khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Cũng may sắp đến giờ thân rồi, lang quân cũng sớm trở lại, huynh muội liền tâm, ta thấy sáng nay hắn cũng chưa ăn được mấy miếng cơm."
Từ trước đến nay nương tử luôn hoạt bát, không biết ban đêm hôm trước ngủ mơ thấy cái gì, khóc lóc tỉnh lại. Sau đó cả người như mất hồn, cơm cũng không ăn, thuốc cũng không uống, lúc nào cũng khóc. Mười mấy năm trước lão gia phu nhân Lý gia qua đời, chỉ còn lại lang quân và nương tử sống nương tựa lẫn nhau. Hai huynh muội thân thiết hiền lành, đối xử với hạ nhân trong nhà từ trước tới nay luôn ôn hòa, rộng lượng, cho nên mấy lão nhân trong phủ cũng thật lòng đối đãi, lại càng đau lòng cho đôi huynh muội này.
“Ta đi đưa thuốc cho nương tử."
“Ta lại ra ngoài tìm thêm đại phu tốt về xem cho nương tử."
Hai người nói chuyện đơn giản vài câu, từng người hướng tới phương hướng khác nhau mà đi.
Lý Diệp ngồi ở trên giường, trong tay cầm quyển lịch, nhìn bức màn thỉnh thoảng bị gió nhấc lên, cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa quen thuộc vừa xa lạ, phảng phất như mới thấy hôm qua, lại như đã mấy năm chưa hề thấy qua, nhất thời suy nghĩ rối rắm, mở to mắt xuất thần.
Từ khi tỉnh lại vào đêm hôm trước đến bây giờ đã được 2 ngày, quyển lịch trên tay đã lật đi lật lại đã hơn trăm lần, tất cả mọi người đều kiên định nói với nàng, năm nay là Cảnh Nguyên năm thứ chín.
Cảnh Nguyên là niên hiệu thứ ba của Đương kim Thánh Thượng, quy định thiên triều đặt ra, mỗi niên hiệu sau chín năm lại đổi một niên hiệu mới, sang năm sẽ đổi niên hiệu mới là Minh Hữu.
Mà nàng nhớ rõ bản thân đã chết, chết vào năm thứ ba Minh Hữu.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ tất cả sự việc lúc trước chỉ là một cơn ác mộng của chính mình? Nàng theo bản năng sờ bụng nhỏ, nơi đó vẫn bằng phẳng mềm mại, cái gì cũng không có.
Nhưng cảm giác đau đớn tột độ, tê tâm liệt phế đó vẫn còn ở lại, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững của Triệu Nam Tự vẫn còn là ký ức mới mẻ, hay hết thảy trong mộng là cảnh tượng tương lai của chính nàng?
Gió thu chợt thổi, cuốn một mảnh lá khô từ ngọn cây xuống, lá khô nện trên khung cửa sổ, phát ra từng đợt âm thanh lúc có lúc không.
Lý Diệp nghĩ mãi không ra, cảnh tượng trong mơ và thực tại hiện lên đan xen, hoảng loạn mê mang.
Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không có pháp thật, chưa từng học vu thuật, cũng không có khả năng biết trước tương lai. Sự tình phát sinh rõ ràng từ nay đến mấy năm sau trong đầu nàng chỉ có thể có một loại giải thích.
Nàng đã chết vào đêm sinh thần, trời cao chiếu cố cho nàng một lần cơ hội sống lại về bốn năm trước.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rọi xuống từng điểm sáng loang lổ, nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ, gió thổi qua ngọn cây vang lên từng tiếng loẹt xoẹt, những điểm sáng có to có nhỏ tựa như những con chim sẻ bướng bỉnh nhảy tới nhảy lui. Lý Diệp Nhin ánh sáng, chậm rãi nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, gương mặt tái nhợt dần trở nên tươi tắn, mềm mại.
Năm nay là Cảnh Nguyên năm thứ chín, nàng chỉ mới 18 tuổi, vẫn là đại nương tử Lý gia nũng nịu, chỉ thích làm nũng với huynh trưởng, chủ nhân Lý phủ là huynh trưởng của nàng - Lý Chi, là tân khoa Trạng Nguyên năm thứ tư Cảnh Nguyên, hiện tại là Hàn Lâm Viện thị độc học sĩ, tài tình hơn người, văn thải vô song.
Ca ca thương nàng nhất, hôm qua xin nghỉ ở nhà chăm nàng một ngày, sáng sớm hôm nay lại đến thăm, an bài thỏa đáng hết thảy mới lưu luyến nhấc từng bước chân đi đến Hàn Lâm Viện.
Mứt hoa quả trên bàn là ca ca phân phó hạ nhân chuẩn bị, chong chóng đầu giường là mấy hôm trước hai huynh muội cùng đi hội chùa mua về, thỏ con bên cạnh là hôm qua ca ca tự mình làm, còn có vòng vàng như ý trên cổ tay nàng là mùa hè năm nay ca ca tặng quà sinh thần nàng.
Sự tình chưa nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, nàng chỉ cần biết hiện tại nàng còn chưa mất đi người thân, chưa gả cho Triệu Nam Tự, cũng chưa bị nhà chồng hại chết.
Tất cả vận rủi còn chưa bắt đầu, hết thảy vẫn còn kịp!
Trời thu ngoài cửa sổ trong xanh, tiết trời thoải mái khiến nhân tâm vui vẻ, Lý Diệp khép lại quyển lịch, hướng ngoài cửa hô: "Tiểu Vũ, đem chút nước tới, ta muốn rửa mặt, chải đầu."
~~
Lý phủ không lớn, tổng cộng có hai phần, tiền viện là phòng khách, hậu viện phân thành hai viện nhỏ, Đông viện là nơi ở của Lý Chi - Hiểu Song Cư, Tây viện là Thiển Vân Trúc của Lý Diệp.
Bà tử vừa tiến vào Tiểu Vũ, nha hoàn Tiểu Vũ bưng chậu rửa đến, thấy bà tới, cúi đầu thăm hỏi: "Tôn ma ma."
Bà tử được gọi là Tôn ma ma nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn vào trong phòng, hỏi: "Nương tử tốt không?"
“Tinh thần nương tử tốt hơn chút, vừa mới chủ động nói muốn rửa mặt chải đầu." Tiểu Vũ cũng nhìn vào trong phòng, nàng cảm giác nương tử cùng lúc trước không giống nhau, nhưng chỗ nào không giống thì nàng không nói lên lời.
Tôn ma ma nghe vậy cuối cùng thở ra nhẹ nhõm, dặn dò Tiểu Vũ đem nước ấm hơn mang vào, bưng thuốc vén rèm vào buồng trong.
Lý Diệp bọc chăn dựa nghiêng trên đầu giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợi tóc tán loạn, đôi mắt sáng ngời, thấy bà tới thần thái càng thêm sáng láng nhìn bà.
“Nương tử." Tôn ma ma đem thuốc đặt trên án kỉ cạnh giường, nhẹ giọng nói: "Chúng ta uống thuốc đi?"
Lý Diệp cong mắt nhìn người tới, trong mắt dần nổi lên sương mù, đây là bà vυ' của nàng, Tôn ma ma chăm sóc nàng từ nhỏ, sau khi ca ca qua đời bị đuổi về quê, không tới mấy năm đã buồn bực mà chết.
“Nương tử đừng khóc." Tôn ma ma thật đau lòng, không nhịn được ôm lấy nàng: "Không khóc, không khóc, Tôn ma ma ở cạnh người, ác mộng ma quỷ gì đấy chúng ta đều không sợ."
“Phải, chỉ là ác mộng thôi." Lý Diệp được ôm, mùi hương cùng độ ấm quen thuộc làm nàng càng thêm nghẹn ngào, nàng nắm chặt tấm lịch đã lật đi lật lại vô số lần, nhịn không được lại hỏi: "Tôn ma ma , hiện tại thật là Cảnh Nguyên năm thứ chín sao?"
Từ hôm qua đến hôm nay nàng đã hỏi vấn đề này vô số lần, Tôn ma ma vẫn kiên nhẫn trả lời: "Nương tử hiện tại thật là Cảnh Nguyên năm thứ chín."
“Ca ca đâu? Ca ca đi đâu rồi?"
“Lang quân đi Hàn Lâm Viện làm việc, rất nhanh sẽ trở về."
“Tôn ma ma ." Lý Diệp hít hít cái mũi, ngồi thẳng dậy, ngón tay trắng nõn chỉ vào chính mình: "Ta là ai?"
“Người là Lý gia đại nương tử, muội muội tân khoa Trạng Nguyên, tâm can bảo bối của phủ chúng ta, tinh thông cầm kỳ thư họa, thông minh xinh đẹp, ôn nhu thiện lương, là nữ tử tốt nhất kinh thành."
“Đúng đúng, ta là Lý Diệp, Lý đại nương tử, là muội muội mà ca ca thương nhất, là tâm can bảo bối của Tôn ma ma !" Nàng nở nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp như gió xuân tháng ba làm say lòng người.
Đủ loại sự tình trước kia, tựa như giấc mộng, hiện giờ có cơ hội làm lại một lần, nàng nhất định phải bảo vệ huynh trưởng, đối xử tử tế với chính mình. Lý Diệp duỗi tay cầm bát thuốc lên, ngẩng đầu uống hết sạch, vừa uống thuốc xong, Tôn ma ma liền nhét một viên mứt quả vào miệng nàng.
Nàng ngậm miếng mứt cười ra tiếng, liền nghe tiếng Tiểu Vũ ngoài cửa nói: "Nương tử, chủ nhân đã về."
Theo tiếng nói truyền tới, rèm cửa lay động, người vừa vào phòng là thân ca ca của Lý Diệp - Lý Chi. Lý Diệp vừa thấy người đến là hắn, lập tức nhảy xuống giường nhào qua.
Ca ca vẫn là bộ dáng ôn nhu như trong ký ức của nàng, lúc cười lên vô cùng ấm áp, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sủng nịnh, phụ mẫu qua đời sớm, ca ca nuôi nàng trưởng thành, hơn nữa còn nói với nàng, tuy rằng phụ mẫu không cong nhưng hắn sẽ thay hai người luôn luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, bảo hộ nàng, không để nàng phải chịu nửa phần ủy khuất.
Chỉ là đến cuối cùng, ca ca vẫn không thể ở bên cạnh nàng, sau khi bị dính mưa, hắn nằm trên giường bệnh triền miên suốt một mùa đông. Vào một buổi sáng sớm mùa xuân se se lạnh, ca ca lặng yên ly thế, để lại một mình muội muội mà hắn yêu thương ở lại thế gian nhận hết đau khổ.
Cũng may, nàng đã trở lại, trở lại vào lúc mọi đau khổ còn chưa bắt đầu.
Nàng vừa khóc vừa cười, nhào vào trong lòng ca ca, vui sướиɠ cọ tới cọ lui.
“Muội đó, đã lớn rồi mà vẫn làm nũng như lúc còn nhỏ vậy." Lý Chi nhận khăn ướt từ tay Tiểu Vũ cẩn thận lau mặt cho nàng, trên mặt toàn là ôn nhu sủng ái: "Đem hết nước mắt nước mũi cọ hết lên quần áo của ta, có phải rất vui vẻ không?"
Lý Diệp ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, cười một tiếng: "Hoan nghênh ca ca về nhà!"
“Càng ngày càng ngốc nghếch." Lý Chi véo nhẹ mũi nàng, cười.
“Muội thật sự hoan nghênh ca ca về nhà, còn thật hơn cả vàng!" Lý Diệp dúi đầu vào l*иg ngực Ca ca, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: "Hôm nay, ngày mai, ngày kia, mỗi ngày về sau, ta đều hoan nghênh ca ca về nhà, hoan nghênh cả đời!"
"Muội muội ngốc, sẽ đến lúc muội gả cho người ta, sao có thể đi theo ca ca cả đời được?"
Nghe được hai chữ gả chồng, Lý Diệp không cầm lòng được, nàng vùi đầu càng sâu hơn. ca ca đã sớm đính hôn cho nàng, đối phương là trường sử thiếu giám Triệu Nam Tự tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính đến nay đã được hai năm.
“Muội không muốn gả!"
Lý Chi chỉ nghĩ là lời nói tùy hứng, muội muội thuận miệng làm nũng, cũng không để trong lòng, thấy sắc mặt của nàng đã hồng nhuận hơn nhiều, không giống hôm qua hoảng sợ thất thố. Lý Chi cũng thấy yên lòng, gọi Tiểu Vũ vào rửa mặt chải đầu cho nàng, còn mình thì ngồi một bên vui vẻ nhìn.
“Hôm qua Diệp Nhi bị bóng đè sao, có chỗ nào không khỏe cứ nói với ca ca."
“Chỉ là mơ thấy ác mộng, muội phản ứng có hơi lớn, đã làm ca ca phải lo lắng rồi." Lý Diệp Nhin chính mình trong gương, trán căng bóng no đủ, gương mặt tròn xinh, đôi mắt sáng ngời mang theo tinh thần phấn chấn, đúng là bộ dáng thiếu nữ vô ưu vô lo, khác xa một trời một vực so với phu nhân Triệu gia của bốn năm sau gầy yếu như quỷ.
Sống lại một đời, nàng chỉ cần hoàn thành hai việc. Một là mùa thu này tuyệt đối không để huynh trưởng gặp mưa sinh bệnh, hai là cùng Triệu gia lui hôn ước.
Nghĩ đến cuộc sống sau này, nàng nghĩ vô cùng đơn giản, ăn ngon, ngắm cảnh đẹp, kết giao ba năm vị bằng hữu, làm công việc mà mình yêu thích, sống vì chính mình.
Đang nghĩ đến xuất thần, Lý Chi ngồi một bên nhẹ giọng nói: "Thần Bắc sau khi nghe nói muội bị bệnh một hai phải cùng ta trở về xem muội, người còn đợi ở sảnh ngoài, Diệp Nhi muốn ra ngoài gặp hắn một chút không?"
Lý Diệp nghe vậy mở to mắt ngạc nhiên, yên lặng một lúc, từ gương đồng quay sang phía huynh trưởng, gật đầu nói được.
Chuyện nên tới vẫn sẽ tới, phu quân kiếp trước đoạn tình tuyệt nghĩa, dù không muốn thì vẫn phải gặp.
~~~
Triệu Nam Tự lớn hơn Lý Diệp hai tuổi, năm nay vừa mới hai mươi, cùng một khóa với Lý Chi. Vừa mới mười lăm tuổi đã trúng tuyển nhị giáp, là thiếu niên thành tài chân chính.
Hai người đính hôn đã được hai năm, nếu không có gì thay đổi thì mùa xuân năm sau sẽ làm lễ thành thân. Kiếp trước, bởi vì nguyên nhân Lý Chi bị bệnh chết nên lịch cũng dời lại hơn nửa năm, hiện tại tất cả mọi chuyện quay lại, vậy thì tính ra hôn kỳ cũng sắp tới.
Trong lòng Triệu Nam Tự là thật sự thích vị hôn thê xinh đẹp động lòng người. Hôm nay nghe nói nàng bị bệnh, cả ngày đều đứng ngồi không yên, vừa làm việc xong liền cùng Lý Chi vội vàng tới, chỉ nghĩ nhìn nàng một cái.
Xa xa Lý Diệp Nhin thấy thân ảnh mặc áo xanh như ngọc trong chính sảnh, vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhất thời không rõ tư vị trong lòng, nàng mạnh mẽ áp xuống cảm xúc trong lòng, miệng cười điềm đạm: "Triệu thiếu giám vạn phúc kim an."
“Tiểu Diệp sao lại khách khí với ta như vậy?" Triệu Nam Tự vội vàng tiến lên đỡ, cúi đầu nói với nàng: "Cũng không gọi ta là Thần Bắc ca ca?"
Nàng không dấu vết tránh thoát, làm bộ thẹn thùng trốn ra sau lưng huynh trưởng, lông mi run rẩy rũ xuống, nhìn thấy mà thương.
Thần Bắc là tên tự của Triệu Nam Tự, thêm hai chữ ca ca, liền thêm vài phần ái muội. Triệu Nam Tự nói đây là xưng hô thân mật giữa hắn và Tiểu Diệp, thế gian này chỉ để một mình nàng gọi. Nhưng sau khi thành thân, một lần Triệu mẫu ngẫu nhiên nghe được, trước mặt hạ nhân trong phủ trách cứ nàng nói năng tùy tiện, không trên không dưới, từ đó về sau xưng hô Thần Bắc ca ca này không còn xuất hiện nữa.
“Tiểu nữ hài sinh bệnh liền thích làm nũng." Lý Chi cười nói: "Lại còn thẹn thùng."
Lý Diệp không nói lời nào, bọn họ thích nghĩ như nào thì nghĩ như thế đi, việc cấp bách trước mắt không phải là hôn sự của chính mình, mà là làm thế nào để ngày mười ba tháng tám không để ca ca gặp mưa. Ngày đó kiếp trước, ca ca gặp mưa trở về liền nhiễm phòng hàn không dậy nổi, hôm nay đã là ngày mười tháng tám, còn ba ngày nữa.