Chương 18.2: Các Người Có Mùi Giống Nhau
Công việc tạm thời hiện tại hẳn là mang lại thu nhập khá tốt cho Đường Duyệt Thư. Lâm Xuyên không biết mức lương mình đưa ra có trộn lẫn tâm tư gì hay không, nhưng mức lương mình đưa ra phù hợp với giá thị trường nên anh cảm thấy không có vấn đề gì.
Lâm Xuyên giải thích cặn kẽ cho cô biết trách nhiệm chính của cô khi làm việc cho anh, sau đó Đường Nguyệt Thư mới nhận ra cô vẫn bị ánh hào quang của Thần Tài che mắt, cô chỉ nhìn vào tiền bạc và đãi ngộ mà quên hỏi bản thân làm việc gì.
"Tối mai tôi có một bữa tiệc tối, cần cô đi cùng."
Lâm Xuyên dừng một chút nói: "Tôi sẽ chuẩn bị lễ phục dạ hội cho cô."
Đối với bữa tiệc tối và trang phục dạ hội còn có thể hiểu được, nhưng đối với trang phục dạ hội: "Ngài biết số đo vóc dáng của tôi sao?"
Đường Nguyệt Thư hỏi.
Câu hỏi này rất đột ngột, nhưng thực sự nó là điều cần được xem xét.
Những chiếc váy dạ hội trước đây của Đường Nguyệt Thư đều là hàng may riêng, đôi khi váy dạ hội có thể bị rách nếu không được thiết kế phù hợp với dáng người.
Dù cô ăn mặc xấu xí cũng không sao, sẽ làm ông chủ xấu mặt.
Nhưng bây giờ ông chủ của cô là một người đàn ông.
Anh im lặng một lúc, nhưng sau đó anh không hỏi về số đo của Đường Nguyệt Thư mà nói: "Lát nữa tôi sẽ cử người liên lạc với cô, cô trao đổi với cô ấy là được."
Đường Nguyệt Thư không còn cảm thấy bối rối về vấn đề này nữa.
Khi họ đang nói về những nhiệm vụ khác của Đường Nguyệt Thư, phục vụ đã đến bưng đồ ăn lên, lúc này Đường Nguyệt Thư đã hiểu sơ bộ về công việc mà cô phụ trách.
Lâm Xuyên nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi."
Khi ở Bắc Kinh, Đường Nguyệt Thư chưa bao giờ làm việc nghiêm túc, nhưng khi tới Paris làm công, cô đã nhanh chóng thích nghi.
Lâm Xuyên xứng đáng là một trong số ít đồng bào mà Đường Nguyệt Thư phát thẻ người tốt.
Anh không chỉ đãi cô nhân viên tạm thời một bữa ăn mà còn đưa cô về sau bữa ăn.
Thật sự hiếm khi thấy loại ông chủ nào chịu trách nhiệm đưa đón như thế này.
Nếu chuyện này đem ra nói với người khác, cô ít nhiều sẽ nghi ngờ liệu người kia có suy nghĩ gì không an phận về mình hay không.
Nhưng hiện tại, Đường Nguyệt Thư cảm thấy ông chủ của cô chắc chắn không phải là người nông cạn như vậy.
Đây có lẽ là hiểu lầm lớn nhất mà Đường Nguyệt Thư từng có với Lâm Xuyên.
Kỳ nghỉ giáng sinh mang đến cho Đường Nguyệt Thư một cảm giác kỳ lạ như đang được nghỉ đông. Nếu lúc này là ở Trung Quốc, sẽ là tuần cuối cùng của sinh viên đại học.
Bọn họ là những người sắp có kỳ nghỉ đông.
Đường Nguyệt Thư chỉ là một đứa trẻ nghèo không có nhà, còn phải làm việc.
Quả nhiên, ông chủ Lâm đã sắp xếp người liên lạc với Đường Nguyệt Thư, là một người phụ nữ có giọng nói rất có năng lực. Tuy nhiên, tiếng phổ thông của cô ấy nghe có vẻ hơi khó nhận ra so với giọng Cảng Thành, giống như Đường Nguyệt Thư đôi khi nói chuyện thỉnh thoảng sẽ có một chút giọng điệu Bắc Kinh.
Nhưng tiếng phổ thông của Lâm Xuyên nghe rất chuẩn, phối hợp âm sắc nghe rất thoải mái.
Đường Nguyệt Thư đã chờ đợi từ lâu đến một studio cao cấp ở Paris. Cô đã lâu không đến nơi như thế này, suýt chút nữa cô đã quên mất mình vẫn còn là hội viên ở đây.
Thư ký do Lâm Xuyên sắp xếp đang chọn một bộ váy dạ hội thích hợp cho Đường Nguyệt Thư, vừa có người đo số đo 3 vòng của cô.
Tất nhiên không thể may một chiếc váy dạ hội cho Đường Nguyệt Thư trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa cô chỉ là một người làm công, ông chủ bỏ tiền ra thuê lễ phục, rất có tính người.
Ngay cả Đường Nguyệt Thư cũng cảm thấy thuê váy dạ hội ở đây có thể còn đắt hơn tiền lương hàng tháng của cô.
Nhưng, việc này là để làm ông chủ có mặt mũi, ông chủ trả tiền là chuyện bình thường.
Số tiền này đối với anh chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Khi Đường Nguyệt Thư là một kẻ có tiền, cô chưa bao giờ lo lắng về ví tiền của người khác, bây giờ nghèo nên càng không thể.
Phòng làm việc này rất lớn, Đường Nguyệt Thư không lo lắng cô sẽ gặp phải một nhà thiết kế nào đó mà trước đây mình đã gặp. Hơn nữa, phòng làm việc ở đây cần hẹn trước, không hẹn trước hoặc thuê lễ phục sẽ rất phiền toái.
Vóc dáng của Đường Nguyệt Thư giảm bớt rất nhiều khó khăn khi thuê váy dạ hội.
Người thư ký tài năng nhìn chiếc váy dạ hội màu xanh sapphire mà Đường Nguyệt Thư đang mặc, tim đập nhanh hơn.
Có lẽ lần đầu tiên sau một thời gian dài mới cảm nhận được bị vẻ đẹp đánh vào.
Cô ấy đã làm việc với ông chủ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải tình huống ông chủ đích thân thuê phiên dịch tạm thời. Cô ấy có chút bối rối về danh tính của cô gái xinh đẹp trước mặt.
Suy cho cùng, người làm công đòi hỏi phải có sự sáng suốt.
Dù ông chủ có quen người phiên dịch tạm thời như thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn quyết định phải lịch sự với người khác.
Nhưng phải nói rằng chiếc váy dạ hội màu xanh sapphire này trông như được may đo riêng cho đối phương.
Thực ra không vừa vặn lắm, vị trí eo hơi lỏng lẻo, cần phải sửa.
Tô Gia Nghiên cảm thấy nhiệm vụ của mình gần như đã hoàn thành. Cô ấy yêu cầu Đường Nguyệt Thư tạo dáng để chụp ảnh gửi cho ông chủ.
Chiếc váy dạ hội thực ra là do ông chủ chọn, anh đã chọn vài bộ, Đường Nguyệt Thư đã thử tất cả, nhưng Tô Gia Nghiên cảm thấy bộ trước mặt là đẹp nhất, vì nó khiến người mặc trắng hơn, đẹp hơn.
Vì phải tiêu tiền nên tất nhiên là phải tiêu cho đàng hoàng.
Tiền của ông chủ không hề lãng phí, có lẽ vì cùng mình đến thử váy dạ hội, nên thư ký Tô này luôn có cảm giác kỳ lạ như cầm tiền của ông chủ chơi game thời trang.
Một chút sang trọng.
Có chút vui vẻ.
Lần sau có thể cũng cho cô ấy tới chơi được không.
Tốt nhất vẫn nên là vị tiểu thư xinh đẹp như búp bê này.
Vốn dĩ Lâm Xuyên không sắp xếp bạn nữ đồng hành, nên là thư kí Tô phải đi cùng anh đến dịp như vậy. Tuy nhiên, tiếng Pháp của thư kí Tô rất bình thường, lúc ông chủ Lâm đi công tác phải ôm chân mới theo được, học vài câu thông dụng, ngày thường nói tiếng Anh có thể giải quyết được hầu hết các vấn đề.
Người duy nhất thực sự thông thạo tiếng Pháp là ông chủ của cô ấy.
Nhưng giờ đây ông chủ đã tìm được một thông dịch viên có thể đi cùng anh trong những dịp quan trọng, đó cũng là sự giải thoát cho những người lao động nhập cư khác.
Mặc dù thư ký Tô luôn cảm thấy phiên dịch tạm thời trước mặt nhìn quá trẻ, nhưng cô ấy vẫn lo lắng cho một cô gái chưa từng chứng kiến
nhiều cảnh tượng như vậy.