Chương 17.1: Thông Báo
Bởi vì cô trả lời quá thành thật kiêu ngạo.
Tô Nghiên Hoài bắt đầu tự mình nghiên cứu, hắn tin rằng cần cù bù thông minh, ngay cả trong trò chơi.
Đường Nguyệt Thư không có ý định đả kích nhiệt tình của chàng trai, thỉnh thoảng cô lại đưa ra vài lời chỉ dẫn.
Thời gian trôi nhanh trong trò chơi, bữa tiệc tối giáng sinh đã kết thúc.
Tô tiên sinh và Diêu phu nhân vội vàng vui vẻ tiễn khách, Đường Nguyễn Thư như cũ lên xe của tài xế rời đi. Mặc dù tối nay cô đã dành rất nhiều thời gian để câu cá nhưng vì Trần tiên sinh kia rất hài lòng với người phiên dịch như cô, nói chuyện với Diêu phu nhân khen cô liên tục.
Khi Đường Nguyệt Thư lên xe, cô quay đầu nhìn lại thì thấy ông chủ tương lai của cô vẫn đang trò chuyện với bạn bè và đối tác của anh, quan hệ của anh và hai vợ chồng này rất tốt, điều này có thể thấy được từ thái độ của con họ đối với Lâm Xuyên.
Nhưng những điều này không liên quan gì tới Đường Nguyệt Thư.
Cô cần suy nghĩ rất nhiều thứ, như cô cũng chỉ là một gia sư và một phiên dịch viên nhỏ bé, đối với cô bọn họ đã định sẵn chỉ là người qua đường.
Buổi tối giáng sinh hôm nay Đường Nguyệt Thư còn thu hoạch được chuyện tốt, đó là cô mặc chiếc váy dạ hội do chính mình thiết kế đến bữa tiệc tối của người khác, có người hứng thú đến chiếc váy dạ hội cô đang mặc, hỏi ai là nhà thiết kế.
Đường Nguyệt Thư lấy ra tấm danh thϊếp mà cô chưa từng sử dụng kể từ khi đến Paris. Kỳ thật, sau khi qua đây cô mới làm danh thϊếp.
Cô tự giới thiệu với các quý cô giàu có, cho biết chiếc váy dạ hội cô mặc là do chính cô thiết kế. Cô là sinh viên thiết kế nghệ thuật thời trang, mong có cơ hội được phục vụ họ trong tương lai.
Đường Nguyệt Thư đương nhiên biết, những người này cho dù có tham dự bất kỳ sự kiện nào, những người này cũng sẽ không chọn váy dạ hội do một sinh viên vô danh thiết kế, nhưng chỉ cần họ chịu nhận danh thϊếp của cô, ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô không hề cảm thấy chán nản hay tự ti vì mình không nổi tiếng.
Nếu cô không thể đi trên con đường này, cô sẽ thay đổi đường đua kịp thời.
Không sao, cô vẫn còn trẻ, hoàn toàn có thể chịu đựng được những thất bại và đả kích.
Chỉ có thể nói, Đường Nguyệt Thư mặc dù hơn hai mươi năm sống thoải mái, cuộc sống viên mãn, nhưng quả thực cô đã được giáo dục cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Vào đêm giáng sinh, trên đường về, thỉnh thoảng vẫn thấy pháo hoa nổ trên bầu trời, lộng lẫy như những vì sao từ trên trời rơi xuống.
Tối nay ở khu vực của Đường Nguyệt Thư vẫn còn người hoạt động, một nhóm người rất ồn ào, còn chặn đường xe.
Hôm nay là một ngày tốt lành, sau khi tài xế thả Đường Nguyệt Thư xuống cũng là lúc tan làm.
Tài xế không giống như Lâm Xuyên cùng Đường Nguyệt Thư xuống xe tối qua, xuống xe trong gió lạnh dưới lầu, đây không phải là một phần trách nhiệm của hắn.
Nhưng trước khi Đường Nguyệt Thư xuống xe, hắn mỉm cười, nói với cô giáng sinh vui vẻ.
Đường Nguyệt Thư xuống xe, đi xuyên qua đám đông trong gió lạnh. Cô chỉ là người qua đường, nhưng có một số người nói giáng sinh vui vẻ với cô. Câu này bằng tiếng Anh cơ bản ai cũng hiểu.
Lúc này, đường phố Paris lại toát lên vẻ nhân tình.
Sau khi trở về nhà, Đường Nguyệt Thư vẫn cảm thấy hơi ấm áp của riêng mình. Đứng trước cửa sổ kính suốt sát đất nhìn ra ngoài, thành phố vẫn phồn hoa náo nhiệt, nhưng nỗi cô đơn đang dần len lỏi vào trái tim cô.
Đường Nguyệt Thư không biết đây là loại cảm xúc gì, có lẽ cô lại cảm thấy nhớ nhà một chút.
Nhưng cô không đứng trước cửa sổ kính sát đất quá lâu, rất nhanh Đường Nguyệt Thư liền quay người bận rộn, cô muốn tẩy trang, tắm rửa và nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, cô nằm trên giường kiểm tra điện thoại một lúc, trả lời tin nhắn của mọi người. Bởi vì chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và ở đây, thậm chí có thể phải đến ngày hôm sau Đường Nguyệt Thư mới trả lời tin nhắn.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Phân tích cuối cùng, Đường Nguyệt Thư chỉ là đi du học ở nước ngoài nên sẽ không cắt đứt liên lạc với mọi thứ trong nước.
Tuy nhiên, cô và cha ruột chưa bao giờ nói chuyện lâu, trước đây Đường Nguyệt Thư đã từng tiêu tiền của cha cô nên cô vẫn biết cách cúi đầu.
Bây giờ sao, cánh cứng, hãy để lão Đường và con trai ông hòa thuận với nhau đi.
Hãy xem liệu ông có thể đào tạo được con trai mình trở thành người nối nghiệp trong tâm trí ông hay không.
Sau khi đăng ký tài khoản phát sóng trực tiếp, nhiều người đã gửi tin nhắn riêng cho cô, thậm chí có người còn rất mong chờ việc cô bắt đầu buổi phát sóng tối nay.
Chỉ là cô không phát sóng trực tiếp.
Đường Nguyệt Thư gần đây đang suy nghĩ tìm thời gian xem giáo trình làm đẹp gì đó.
Buổi phát sóng trực tiếp gần đây thực sự đã có tiền lời, có một người hâm mộ, nhìn qua là tài khoản mới, không có bất kì thông tin nào, nhưng hình như buổi phát sóng trực tiếp nào hắn cũng tặng quà cho cô, tuy không nhiều nhưng đều ủng hộ duy trì, Đường Nguyệt Thư cũng được cổ vũ.
Giống như những người livestream khác, cô đã gửi một tin nhắn riêng cho người hâm mộ này, hỏi hắn có bài hát yêu thích nào không. Để cảm ơn, cô sẽ hát bài hát hắn thích trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo.
Chén cơn internet này, Đường Nguyệt Thư cảm thấy mình có thể ăn được.
Sau khi tính toán tài sản hiện tại, cô muốn xây dựng một studio và thương hiệu của riêng mình, nhưng còn thiếu một chút.
Vạn sự khởi đầu nan, Đường Nguyệt Thư hiện đang ở giai đoạn này.
Nếu vẫn như tình trạng tương tự ở Trung Quốc trước đây, cô sẽ có rất nhiều tiền để đầu tư vào studio và thuê chuyên gia tư vấn từ các ngành liên quan cho mình, đáng tiếc là bây giờ cô chẳng còn gì cả.
Vào khoảng tháng 2, Đường Nguyệt Thư sẽ có kỳ nghỉ đông, cô dự định sẽ lên kế hoạch cẩn thận cho studio của mình vào thời điểm đó.
Điều cần làm bây giờ là một tài liệu quy hoạch sơ bộ.
Cô biết điều này.
Nói đến đây, cũng phải cảm ơn sự ngây thơ thời đại học của mình khi đó, cô thực sự tin tưởng lão Đường sẽ sắp xếp cho cô vào công ty sau khi tốt nghiệp, thậm chí cô còn lấy được bằng chuyên ngành tài chính.
Ai biết, cha ruột của cô không những không có ý định này mà còn muốn ép cô kết hôn với một người đàn ông hạ thấp phẩm vị của mình.
Cô rất mệt, nhìn điện thoại rồi ngủ thϊếp đi.
Cũng may, chiếc điện thoại đập vào gối, không trúng vào mặt cô.
Khi Đường Nguyệt Thư đang ngủ say, trong một khách sạn cao cấp cách nơi cô ở không xa, ông chủ tương lai của cô vừa tắm xong, anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, trên đuôi tóc còn đọng nước.
Ngoại hình của anh được phản chiếu trong gương trong phòng tắm. Không có tây trang lịch sự tối màu và trang phục khác, giờ đây anh trông rất thoải mái, chính là trông đẹp trai hơn.
Không cần sắm thân phận nhân vật nào khác.
Lâm Xuyên sau khi sấy tóc đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn có chút lộn xộn, nhưng anh cũng không để ý tới.
Lúc này điện thoại di động đang sạc đặt trên bàn đầu giường sáng lên, một số tin nhắn nhảy liên tục gửi đến điện thoại di động của anh.
Nhận dạng khuôn mặt, điện thoại bật.
Lâm Xuyên nhìn thấy rất nhiều tin nhắn không có ý nghĩa, anh định một phát xoá tất cả, cho đến khi anh vuốt màn hình, nhìn thấy nội dung tin nhắn riêng tư hiển thị trên một phần mềm nào đó.
Tên trực tuyến của người đã gửi tin nhắn riêng cho anh trông quen quen.
Động tác trên đầu ngón tay của Lâm Xuyên đột nhiên dừng lại.