Chương 9.1: Các Người Đang Cãi Nhau Sao?
Có vẻ như sau khi phát sóng trực tiếp vài lần, cô đã thoải mái hơn một chút.
Các fan nam của cô ấy có lẽ cảm thấy hơi vỡ mộng và hét lên yêu cầu cô rụt rè hơn, còn fan nữ có vẻ khá thích cô.
Nhưng khoảnh khắc cô mỉm cười chân thành, dưới ánh đèn, cô rạng ngời như một tiên nữ.
Lâm Xuyên nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, sau đó nhắm mắt lại, xoa mắt một chút.
Trong chốc lát, buổi phát sóng trực tiếp đã trôi qua gần một giờ.
Anh không thể không thừa nhận, xem phát sóng trực tiếp quả thực là một cách gϊếŧ thời gian rất tốt.
Nhưng đêm nay cũng sắp kết thúc rồi. Anh đã ở trong phòng phát sóng trực tiếp này quá lâu.
Khi anh lại yêu cầu phòng phát sóng trực tiếp, Đường Nguyệt Thư đang nói về việc hát một bài hát cho buổi phát sóng tiếp theo. Cô nói tối nay cô muốn hát một bài hát tiếng Trung.
Lâm Xuyên không để ý tới cho đến khi giai điệu vang lên.
Giai điệu tiếp theo chính là "Sau cơn mưa tàn phá con bướm lẻ loi trên tường, nhớ năm tháng mục nát gió trăng."
Lâm Xuyên không tin trên thế giới thực sự có hai người có phẩm vị như vậy, rất hát này là một bài hát dân ca cổ, rất nhẹ nhàng nhưng không phải là một bài hát không được ưa chuộng, thậm chí lời bài hát còn cảm thấy hơi buồn, Lâm Xuyên cảm thấy giai điệu của bài hát này kết hợp với lời bài hát đã tạo nên một loại ý cảnh trầm lắng.
Trong lúc ngây người, âm nhạc đột nhiên dừng lại, phòng phát sóng trực tiếp mà anh đang xem nhanh chóng đóng lại, anh chỉ kịp nghe thấy những giấc mơ ngọt ngào vui vẻ của người dẫn chương trình.
Sau hơn một giờ phát sóng trực tiếp, Đường Nguyệt Thư đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ.
Rất nhiều người liên hệ cô ký hợp đồng livestream, thậm chí còn là công ty do người Trung Quốc điều hành ở đây, mô hình hoạt động của họ cũng dựa trên mô hình hoạt động ở Trung Quốc.
Nếu Đường Nguyệt Thư thực sự là một du học sinh chưa hiểu việc đời, có lẽ cô sẽ bị lừa.
Mô hình hoạt động của các ngôi sao trên nền tảng ở nước ngoài khác với mô hình hoạt động ở Trung Quốc, Đường Nguyệt Thư không có ý định ký kết.
Đánh giá về lưu lượng truy cập hiện tại, cô cảm thấy mình có tiềm năng nhất định để trở thành người nổi tiếng trên mạng, kinh tế của người nổi tiếng trên mạng rất đáng để nghiên cứu.
Đường tiểu thư, người từng có trong tay thẻ phụ của ba, không nghĩ nhiều đến số tiền mình kiếm được từ việc trở thành người nổi tiếng trên mạng, cô lớn lên trong nhung lụa, căn bản không cần nghĩ về vấn đề tiền bạc.
Đến bây giờ, cô phải thừa nhận rằng đôi khi trong cuộc sống này, sự lựa chọn còn quan trọng hơn sự chăm chỉ.
Bây giờ cô chỉ đơn giản là đang chuốc lấy cực khổ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận.
Điều cô cần hơn bây giờ thực ra là mở một studio của riêng mình, thuê một vài phòng công nhân. Việc này trước đây đối với cô rất đơn giản giờ lại trở nên hơi khó khăn vì lý do tài chính.
Nếu không có vốn lưu động, lúc mở studio sẽ gặp một chút rắc rối.
Không bằng về nước bán một căn hộ sẽ tốt hơn.
Với khả năng của cha cô, khi cô trở về nước sẽ gây ra chút động tĩnh, có lẽ ông sẽ sớm biết mọi chuyện.
Gạt Lão Đường sang một bên, mặc dù Đường Nguyệt Thư trước đây khá thịnh vượng ở Bắc Kinh, nhưng cô vẫn biết có bao nhiêu người chỉ là hời hợt, loại chế giễu này, thật đúng là phải xây dựng tâm lí thật tốt.
Tối thứ ba, Đường Nguyệt Thư lại đến khu biệt thự trên xe của cố chủ.
Ngày thường, chàng trai ăn mặc theo phong cách kiểu Anh, ngồi trong phòng khách bộ dáng như đại thiếu gia.
Dựa trên sự hiểu biết của Đường Nguyệt Thư đối với các trường trung học ở Pháp, ở đây đáng lẽ không có khái niệm về đồng phục học sinh.
Ít nhất tên nhóc này trông khá ổn, lớn lên đẹp trai, mặc gì cũng đẹp.
"Cô tới rồi."
Tô Nghiên Hoài nhìn thấy Đường Nguyệt Thư liền đứng dậy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Đường Nguyệt Thư hơi kì lạ, cảm giác đứa nhỏ này giống như đang chờ cô tới.
Điều này hoàn toàn khác với thái độ lần trước.
Đường Nguyệt Thư hơi nhướng mày, sau đó nghe thấy mẹ cậu dạy dỗ: "Nghiên Hoài, không lễ phép."
Sau đó, cô nhìn thấy chàng trai cúi đầu xuống, hướng tới Đường Nguyệt Thư gọi "cô Đường".
Xưng hô này thật đúng làm người ta thụ sủng nhược kinh.
Đương nhiên gặp được người chủ tốt ở công việc bán thời gian như dạy kèm là điều rất vui.
Ngồi trong thư phòng, trước khi Đường Nguyệt Thư bắt đầu buổi giảng hôm nay, cô nói với chàng trai bên cạnh: "Cậu có gì muốn nói không?"
Nhìn hắn muốn nói lại thôi rất lâu.
Đường Nguyệt Thư: "?"
Ý gì đây?
"Có một câu tôi nghe không hiểu lắm, muốn hỏi cô."
Sau đó Đường Duyệt Thư nghe Tô Nghiên Hoài lắp bắp lặp lại những từ mà hắn không hiểu rõ ràng, có một số âm tiết không chính xác.
Đường Nguyệt Thư nghe thấy hắn lắp bắp hai lần, thậm chí có một số âm thanh cũng không nghe rõ.
Nói thật, dựa vào cách hắn đọc thuộc lòng cách phát âm, Đường Nguyệt Thư không nhận ra đây là một câu hoàn chỉnh, nhưng coi nhẩm trong miệng mấy lần, đột nhiên hỏi Tô Nghiên Hoài: "Cậu nghe xem có phải như vậy không."
Sau đó cô mở miệng nói.
Chàng trai sửng sốt một lúc, như đang nhớ lại điều gì đó, một lúc sau mới nói với Đường Nguyệt Thư: "Có chút giống, câu này có nghĩa gì?"
Bất kỳ ai đã học một ngôn ngữ mới đều biết rằng đôi khi ý nghĩa của toàn bộ câu có thể thay đổi nếu cách phát âm và cách kết hợp các từ thay đổi
Đường Nguyệt Thư nhếch môi: "Nếu tôi nói không sai, câu này đang khen cậu là hoàng tử nhỏ rực rỡ như hoa hồng."
"Nếu câu này là do một cô gái nói với cậu, vậy xin chúc mừng, bạn học Tô ở trường đã có người thích."
"Cô nói bậy, sao có thể."
Phản ứng đầu tiên của chàng trai sau khi nghe Đường Nguyệt Thư nói xong chính là phản bác.
Đường Nguyệt Thư cười khẽ: "Không tin thì cứ gọi điện hỏi, tôi sẽ phiên dịch ngay tại chỗ cho cậu."
Hắn không những không gọi điện mà còn tiếp tục tranh luận với Đường Nguyệt Thư, cảm thấy cô đang chơi hắn.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, hai người dừng tranh luận, nhìn về phía người ngoài cửa.
Cửa vừa mở, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa thư phòng, nhẹ nhàng hỏi bọn họ: "Các người đang cãi nhau sao."