Chương 7.1: Đường Tiểu Thư, Có Cần Tôi Đưa Cô Về Không?
Thành thật mà nói, nền tảng của Tô Nghiên Hoài tốt hơn nhiều so với một số học sinh mà Đường Nguyệt Thư từng tiếp xúc, nhưng với tâm lý thiếu niên, có lẽ hắn đã quen lúc làm thiên chi kiêu tử, đột nhiên một môi trường xa lạ, cuộc sống vườn trường và giao tiếp giữa các cá nhân đã khác so với trước đây, tâm lý học tập sẽ có chút chán ghét.
Tình trạng này không hiếm gặp ở các học sinh du học nhỏ tuổi.
Tô Nghiên Hoài nghe Đường Nguyệt Thư an ủi ngược lại hừ lạnh một tiếng: "Những người học được đương nhiên sẽ nói vậy."
Đường Nguyệt Thư: "Lúc mới học tôi cũng học rất kém, dần dần mới tốt lên."
Cô nói như vậy, chàng trai hứng thú hỏi: "Cô học như thế nào."
Đường Nguyệt Thư: "Kết bạn với người Pháp."
Tô Nghiên Hoài: "Tôi ghét bọn họ."
Đường Nguyệt Thư trả lời một cách bình tĩnh: "Không sao, cậu cũng ghét tôi, không phải vẫn nghe tôi dạy bài sao?"
"Cô...."
Sắc mặt chàng trai có chút đỏ bừng, đặc biệt là bởi vì hắn làn da tương đối trắng, so với nền có trắng hơn.
"Nói đùa thôi."
Đường Nguyệt Thư cười nói: "Tôi tin cậu nhất định không phải loại người này."
Chàng trai hiển nhiên lại bị cô bóp nghẹn một cái.
Nhưng vừa mở miệng, hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục chán nản cúi đầu.
"Sao cô lại hiểu tôi như vậy."
Đường Nguyệt Thư thành thật: "Không có, bởi vì mẹ cậu quá hào phóng, tôi thích bà ấy, đối với cậu cũng là yêu ai yêu cả đường đi."
Tô Nghiên Hoài: "....."
Gia sư này thật sự có chút đáng ghét.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua mà không hề hay biết, mẹ Tô Nghiên Hoài lại gõ cửa hỏi bọn họ có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không.
Sau khi Đường Nguyệt Thư từ chối, bà vẫn mang một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo lên.
Buổi tối Đường Nguyệt Thư không ăn gì, trước đây còn ăn chút đồ ăn khuya, nhưng đồ ăn nước Pháp đã trị hết tật xấu này của cô, thật không thể tưởng tượng ngày cô về nước, lúc ăn cơm cô sẽ chi bao nhiêu tiền.
Trước kia có một người bạn du học ở Đức, sang đó học ba năm, nhưng không tốt nghiệp được, phải hoãn lại một năm. Sau đó vất vả mới tốt nghiệp được, khi trở về gọi món theo thực đơn tại nhà hàng, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Người bạn ngồi bên cạnh đón gió tẩy trần nhìn đến cảm thấy không đành lòng.
Ai biết được đứa nhỏ này sống ở nước ngoài như thế nào.
Đường Nguyệt Thư bây giờ thật sự hiểu được.
Cô đưa tay lấy một chiếc bánh nhỏ ăn.
Tô Nghiên Hoài nhìn cô một cái, cũng cầm một cái ăn.
"Không phải cô nói buổi tối không ăn gì sao?"
Đường Nguyệt Thư không chút chột dạ trả lời: "Bây giờ muốn ăn, nếu cậu đồng ý, lát nữa hãy nói với mẹ cậu, nói đều là cậu ăn hết, bảo vệ một chút hình tượng của tôi trong lòng bà ấy, đừng làm cho bà ấy cả thấy tôi tâm khẩu không đồng nhất."
Chàng trai trợn mắt: "Dựa vào cái gì?"
Cô không bảo vệ hình tượng với hắn sao.
"Bởi vì mẹ cậu mới là chủ của tôi, chỉ bà ấy giữ lại tôi mới có lợi, cậu nói không tính, bạn học Tô."
"....."
Khi Đường Nguyệt Thư xuống lầu, không nghĩ tới thần tài tiên sinh vẫn còn ở trong phòng khách nói chuyện ông bà chủ của nhà này.
Tất nhiên, việc chọn nói chuyện trong phòng khách thay vì trong thư phòng hẳn không phải chuyện quan trọng.
Đường Nguyệt Thư là một gia sư rất có gia giáo, cô nói ngắn gọn với phụ huynh về tình hình tiếng Pháp của con trai bọn họ, hơn nữa đề cập tới một số nội dung tâm lí. Tất nhiên, việc có nghe hay không là lựa chọn của bọn họ.
Mẹ Tô Nghiên Hoài đứng dậy nói: "Cảm ơn cô Đường, cũng muộn rồi, tôi sẽ kêu tài xế đưa cô về."
Bà nói xong câu đó, Lâm Xuyên, người từ lúc Đường Nguyệt Thư xuống lầu vẫn chưa nói chuyện, cũng đứng dậy nói: "Cũng sắp đến giờ tôi phải về rồi, lần sau lại đến thăm hai người."
"A Xuyên, cậu về sao."
Nam chủ nhân mở miệng giữ lại: "Lúc trước Nghiên Hoài nhắc tới cậu mãi, đêm nay cậu ở nhà tôi đi."
Ông vừa nói xong, chàng trai vừa từ trên lầu đi xuống mấy bước, đi xuống cuối cùng tốc độ rõ ràng càng nhanh hơn, giọng nói tràn đầy hưng phấn: "Anh Xuyên, anh tới nhà em sao không nói một tiếng."
Lâm Xuyên nhìn chàng trai rõ ràng cao hơn trong trí nhớ của mình một chút, cười nhẹ nói: "Tiểu Hoài cao như vậy rồi sao."
Nghe như là đang muốn ôn lại chuyện cũ, sự hiện diện của Đường Nguyệt Thư có vẻ hơi lạc lõng.
Đối với cô thì giống như chó con vẫy đuôi.
Người hai mặt này.
Tô Nghiên Hoài hiển nhiên là muốn khuyên Lâm Xuyên ở lại qua đêm, nhưng sáng mai Lâm Xuyên còn có việc, sẽ về khách sạn, còn nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm hắn.
Đường Nguyệt Thư cùng Lâm Xuyên đi ra ngoài. Vừa ra ngoài, Đường Nguyệt Thư đã bị gió lạnh làm cho giật mình.
Nhưng bất chấp cái lạnh, cảnh đêm ở đây thực sự rất thích hợp để đi dạo.
Hai chiếc xe đỗ ở cửa, một chiếc chở Đường Nguyệt Thư, một chiếc là xe của Lâm Xuyên, là chiếc Cadillac mà Đường Nguyệt Thư ngồi qua.
Lúc này, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên không nói chuyện.
Dù đây là lần thứ ba gặp nhau nhưng về cơ bản họ vẫn là hai người xa lạ. Tất nhiên, trong trường hợp của Đường Nguyệt Thư, hình ảnh người đồng hương này tích cực và tràn đầy năng lượng.
Thần Tài, người được người dân Trung Quốc yêu quý nhất.
Tình yêu không phân biệt giới tính.
Đường Nguyệt Thư lên xe do chủ nhà chuẩn bị sẵn.
Chiếc xe cô đang ngồi bắt đầu di chuyển trước, nhìn lại qua gương chiếu hậu, cô vẫn có thể thấy bọn họ đang nói chuyện ở cửa.
Xe chạy về phía trước, Đường Nguyệt Thư ngồi ở ghế sau, dựa lưng vào ghế nhắm mắt thư giãn.
Hôm nay cô chạy đông chạy tây, nếu nói không mệt thì là giả, bây giờ đang ngồi trên xe, thần kinh thả lỏng.
Khi chiếc xe chạy cách khu dân cư không xa thì bỗng nhiên chết máy.
Kỳ thật, Đường Nguyệt Thư đã mở mắt khi tốc độ của chiếc xe trở nên bất thường. Khi chiếc xe dừng lại bên đường, người lái xe phía trước quay lại, nói bằng tiếng Pháp chiếc xe đã bị hỏng.
Hắn bật đèn nháy đôi, xuống xe kiểm tra.
Đường Nguyệt Thư không có ngồi luôn trong xe, cô cũng xuống xe nhìn xem.
Đáng tiếc cô cũng không hiểu cái này.
Sau khi kiểm tra ngắn gọn, tài xế nói với Đường Nguyệt Thư cần gọi người đến kéo xe, nói cô lên xe đợi trước.
"....."
Từ thời khắc này hành trình trở về dường như ngày càng xa.
Rõ ràng ở khu vực này không dễ bắt taxi.
Khi Đường Nguyệt Thư đang định quay lại xe để sưởi ấm thì một ánh đèn xe từ xa phía sau truyền đến.
Lúc này, có người từ phía sau lái xe tới, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì hẳn sẽ không xảy ra tai nạn.
Quả nhiên, chiếc Cadillac từ phía sau chậm rãi dừng lại cách bọn họ một đoạn ngắn. Một lúc sau, người ngồi ở ghế sau bước ra.
Đường Nguyệt Thư nhìn người đàn ông chậm rãi đến gần cô, cô còn chưa kịp nói chuyện thì người trước mặt đã biết rõ còn hỏi: "Hỏng rồi sao."
Cô gật đầu, giải thích ngắn gọn tình huống hiện tại: "Tài xế nói phải đợi người tới kéo xe."
Đường Nguyệt Thư vừa nói, ánh mắt vẫn luôn dừng trên khuôn mặt Thần Tài trước mặt, cô tin anh hẳn thấy được cô đang cần giúp đỡ.
Ở nước ngoài tha hương, gặp khó khăn xin đồng bào giúp đỡ một chút.
Không mất mặt.
Lâm Xuyên cũng không mù, anh dễ dàng nhận ra cô gái trước mặt dường như nhìn anh còn tươi sáng hơn trước.
Lần cuối cùng anh nhìn thấy đôi mắt cô sáng ngời như vậy là khi anh chuyển số tiền bồi thường cho cô ở nhà hàng.
"Đường tiểu thư, có cần tôi đưa cô về không?" Lâm Xuyên hỏi.