Nguyệt Cảng

Chương 6: Đây Không Phải Thần Tài Sao?

Chương 6: Đây Không Phải Thần Tài Sao?

Công bằng mà nói, lớp học của Đường Nguyệt Thư không quá bận rộn, nhưng đa số bài tập về nhà đều phải hoàn thành sau giờ học.

Không có cách nào để mọi người hòa hợp với công việc nhóm ở nước ngoài.

Các bạn cùng lớp của cô đến từ khắp nơi trên thế giới, ngôn ngữ giao tiếp chủ yếu là tiếng Anh cùng nhiều loại khẩu âm.

Nhưng cũng có khá nhiều người địa phương.

Việc sinh viên quốc tế có nhóm nhỏ là chuyện bình thường. Ngay cả một người cô đơn như Đường Nguyệt Thư trong lớp cũng có hai người bạn.

Điều này phần lớn là do cô thông thạo tiếng Pháp và tiếng Anh.

Tuần này có báo cáo cá nhân, trong nhóm có nhiệm vụ quay chụp, điều đó có nghĩa sau giờ học, Đường Nguyệt Thư sẽ phải dành một chút thời gian cho nhóm.

Cuối tuần khả năng không có thời gian làm việc.

Đường Nguyệt Thư là người tha hương, phải mất một thời gian để thích nghi với cuộc sống du học. Cô và các bạn cùng lớp ngay từ đầu đã không quen biết nhau.

Mặc dù việc sang Pháp du học không hẳn là một quyết định bốc đồng của cô, nhưng lúc đến rất vội vàng, Đường Nguyệt Thư vẫn đang suy nghĩ nên đặt cho cô một cái tên tiếng Anh hay tên tiếng Pháp.

Mọi người có xu hướng trì hoãn một chút khi đặt tên, sau đó Đường Nguyệt Thư liền từ bỏ, cô tự giới thiệu mình bằng tên tiếng Trung, các bạn cùng lớp và giáo viên rất thân thiện, ngay từ đầu sẽ nghiêm túc học cách phát âm tên của cô.

Sau này bởi vì cô họ Đường, liền trực tiếp theo họ mà gọi tên cô.

Đến nay mọi thứ vẫn bình thường.

Không lâu sau, Đường Nguyệt Thư phát hiện bọn họ đem "Tang" gọi thành "Tom".

Không phân biệt nam nữ.

Không dễ dùng giọng mũi sau khi vật lộn với những người bạn nước ngoài, hơn nữa không phải một người kêu như vậy.

Cô dứt khoát mặc kệ.

Một xưng hô mà thôi.

Vì vậy Tiểu Đường ở nước Pháp làm "Tom" được hai năm.

Tuy nhiên, hai người bạn cùng làm bài tập về nhà của cô lần nào cũng có thể phát âm chính xác họ của cô, thậm chí còn rất cố gắng học thuộc hai chữ còn lại trong tên của Đường Nguyệt Thư, sau khi nghĩ lại, đại khái vì lần nào bọn họ cũng phát âm chuẩn, Đường Nguyệt Thư mới vui vẻ cùng nhóm với bọn họ.

Lịch học của cô không quá bận rộn, trong lúc làm việ cũng có thể làm bài tập, điều rắc rối nhất khi làm bài tập nhóm là bọn họ cần phải họp mặt để thảo luận về phân công lao động và xung đột ý tưởng.

Bọn họ gặp nhau trong nhà một người dân.

Đó là chàng trai bản địa Paris, tên là Garrel, khuôn mặt nước Pháp, đúng kiểu soái ca Pháp trong ấn tượng của mọi người, mái tóc nâu sẫm, hơi xoăn tự nhiên, đôi mắt sâu, đồng tử hơi xanh xám, đường nét khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt nhìn chăm chú mọi người rất thâm tình.

Từ khi nhập học tới nay, Đường Nguyệt Thư đã hơn một lần nhìn thấy ai đó muốn mời hắn cùng nhau trải qua một ngày cuối tuần tuyệt vời.

Sáng thứ bảy là lần cuối cùng bọn họ tập trung cho nhiệm vụ quay chụp, một đồng đội khác của bọn họ là một cô gái đến từ Anh, nhỏ tuổi hơn, Đường Nguyệt Thư nghe nói năm nay cô ấy mới 19 tuổi.

Nhưng cô ấy rất xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, cao 1m78, là dáng người mà Đường Nguyệt Thư thích.

Sau khi làm xong bài tập về nhà, nộp bài cho Garrel.

Trước khi Đường Nguyệt Thư rời đi, chàng trai sống trong khu biệt thự ở trung tâm Paris chăm chú nhìn cô, lễ phép dò hỏi đêm giáng sinh đã có hẹn chưa, nếu không có, hắn có thể mời cô không.

Đã là cuối tuần thứ ba của tháng 12, chỉ còn một tuần nữa là đến đêm giáng sinh, trên đường phố đã tràn ngập không khí giáng sinh, khi nhắc đến các ngày lễ và Tết Nguyên Đán, cả thế giới đều có phản ứng gần như giống nhau. Tuần tiếp theo, tâm trí của mọi người không còn dành cho việc học và làm việc nữa.

Việc hẹn nhau ở một ngày như vậy, bản chất đã có chút ái muội.

Người ta nói Pháp là một đất nước lãng mạn, đàn ông và phụ nữ ở đây dường như sinh ra đã biết tán tỉnh nhau.

Chẳng qua Đường Nguyệt Thư trước đó đã biết rằng định nghĩa “lãng mạn” chỉ là tương đối. Thành thật mà nói, cách nói chuyện và giọng điệu của Garrel khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa vẻ ngoài của hắn cũng có vài điểm cô thích, cô không có lí do gì để từ chối soái ca nước Pháp.

Cô mới đến Pháp du học được hai năm, không phải tới tu hành, cũng không phải tu đạo vô tình.

Chỉ là cô quá coi trọng cảm giác.

Soái ca rất tốt, nhưng cô không gọi.

Dù có chút không đành lòng nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn từ chối.

Sau khi nghe được lời từ chối của cô, soái ca tóc xoăn màu nâu lộ ra vẻ thất vọng, nhưng cũng không ép buộc, còn chúc Đường Nguyệt Thư có một kỳ nghỉ vui vẻ.

Cuộc sống của Đường Nguyệt Thư ở Paris không có phong hoa tuyết nguyệt như vậy, trước kia ở Bắc Kinh cô là trung tâm của sự chú ý, cuộc sống náo nhiệt về đêm cũng không xa lạ với cô.

Sau khi ra nước ngoài ngược lại không tham gia những bữa tiệc như vậy nữa. Thứ nhất, không có thời gian, thứ hai là thực sự không có hứng thú.

Cho nên nhìn cô thậm chí còn có vẻ hơi lạc lõng.

Sau khi rời khỏi nhà bạn học, Đường Nguyệt Thư trở về căn phòng nhỏ rộng vài chục mét vuông của mình, nhớ tới mấy phòng ở lúc trước trong nước, lúc đó đang vội, cô hẳn nên hỏi người môi giới bất động sản một chút, nếu một trong những căn phòng của cô bán thì với giá thị trường hiện tại có thể bán bao nhiêu.

Không phải Đường Nguyệt Thư cùng đường, chỉ là theo kế hoạch hiện tại của cô, căn bản là không thể tự mình kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn.

Đường Nguyệt Thư biết việc thu hút đầu tư ở nước ngoài khó hơn trong nước rất nhiều.

Buổi tối vẫn còn lớp gia sư.

Không biết có phải vì danh tiếng gia sư của Đường Nguyệt Thư rất tốt hay không, gần nhất công việc dạy kèm bán thời gian có vẻ dễ tìm hơn, lương cũng khá cao.

Tối nay, một vị Hoa Kiều thuê gia sư tiếng Pháp cho con trai mình.

Tiếng Pháp của Đường Nguyệt Thư khi giao tiếp với người dân địa phương không gặp khó khăn gì, trình độ tiếng Pháp của cô được nhiều phụ huynh công nhận.

Người chủ lần này rõ ràng rất giàu có, sống trong một khu biệt thự nơi tập trung những người giàu, nhưng không gần trung tâm thành phố.

Đường Nguyệt Thư đến đây có chút khó khăn, nhưng lần này chủ nơi này đã phái một chiếc xe đặc biệt đến đón cô, nói như vậy càng đỡ phiền phức hơn, rất chu đáo.

Lối vào khu vực này có bảo vệ canh gác, các phương tiện bên ngoài thường cấm vào.

Lái xe vào phải mất vài phút, không dám tưởng tưởng gần tối mùa đông hình ảnh Đường Nguyệt Thư tự mình đi vào.

Biệt thự này có một hoa viên nhỏ, rất nhiều cây xanh, ngay cả trong mùa đông cũng được chăm sóc cẩn thận. Trong góc có hai cây mận đỏ đang nở rộ, rất bắt mắt.

Đường Nguyệt Thư không tự chủ liếc nhìn vài lần.

Cô gặp khách hàng của dịch vụ này tại đại sảnh, một cậu bé 16 tuổi, vì khó khăn về ngôn ngữ khiến cậu khó hòa nhập với lớp học hiện tại, cho nên người nhà đã thuê gia sư tiếng Pháp cho cậu.

Nhưng Đường Nguyệt Thư không phải là người đầu tiên.

Học trò của cô rõ ràng là một công tử ca được nuông chiều từ bé đến lớn, ánh mắt đánh giá nhìn Đường Nguyệt Thư, hắn dùng tiếng Trung hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"

Nhìn vẻ mặt như là ghét bỏ Đường Nguyệt Thư quá trẻ.

Mẹ hắn trách móc hắn: "Nghiên Hoài, không được vô lễ."

Lần đầu gặp mặt, hỏi tuổi một cô gái với thái độ như vậy rõ ràng là một việc rất thô lỗ.

Chàng trai không nói nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Đường Nguyệt Thư cảm thấy đây có lẽ là lần đầu tiên cô làm gia sư, cũng là lần cuối cùng của cô.

Biệt thự này không nhỏ, có một cầu thang xoắn ốc đi lên, được trang trí theo phong cách châu Âu rất đơn giản, trên tường có treo một số bức tranh sơn dầu phong cảnh.

Bọn họ giao tiếp trong tiết học đầu tiên trong phòng học của chàng trai.

Cuộc trò chuyện vừa rồi làm cho Đường Nguyệt Thư biết chàng trai trước mặt tên Tô Nghiên Hoài.

Mẹ hắn chuẩn bị nước ấm và một ít trái cây cho Đường Nguyệt Thư.

Sau đó, cửa phòng học đóng lại, biến thành thời gian của Đường Nguyệt Thư và học sinh.

"Trước tiên hãy để tôi hiểu điều cơ bản về cậu."

Đường Nguyệt Thư đưa ra lời mở đầu tương đối kinh điển.

Khi nghe câu này chàng trai cau mày một chút, nhưng hắn vẫn hợp tác trả lời một số câu hỏi của Đường Nguyệt Thư, nhưng nhìn ra được, hắn thực sự có một số phản kháng đối với việc học tiếng Pháp.

Học một ngôn ngữ mới không phải là điều dễ dàng.

Bản thân Đường Nguyệt Thư có chút năng khiếu về ngôn ngữ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết người khác học khó khăn.

Nhưng không thể không nói, kỹ năng phổ biến nhất cần học là học thuộc lòng.

Cách chia động từ, âm dương tính trong tiếng Pháp càng như tra tấn, một số từ của nó giống như từ đa âm trong tiếng Trung, trông giống nhau nhưng có cách phát âm và cách sử dụng khác nhau.

Sau khi chạm vào các kỹ năng cơ bản của Tô Nghiên Hoài, Đường Nguyệt Thư hiểu rõ, bắt đầu dạy hắn.

Mặc dù không phải là gia sư chuyên nghiệp nhưng cô đã tìm ra một số yếu tố cần thiết của ngành trong vài tháng qua.

Tô Nghiên Hoài nhìn chung khá nghe lời, mặc dù có vẻ không muốn ở lại Pháp nhưng vẫn phối hợp học tập cùng với Đường Nguyệt Thư.

Đối với những gia đình như Tô Nghiên Hoài, Đường Nguyệt Thư cũng biết phần lớn cha mẹ sắp xếp công việc ở nước ngoài nên mang con theo du học, chỉ là hoà nhập hoàn cảnh không phải chuyện dễ dàng, huống gì là rào cản ngôn ngữ.

Mặc dù một số trường tuyên bố dạy bằng tiếng Anh nhưng khi tan học không thể yêu cầu mọi người nói tiếng Anh.

Theo những gì cô biết, việc một số học sinh có khuôn mặt châu Á bị cô lập trong trường thực sự khá phổ biến, chính vì vậy nên không có ai chơi cùng.

Trạng thái tinh thần của học sinh cao trung nhìn chung rất mong manh, cần được che chở một chút.

Đường Nguyệt Thư đương nhiên sẽ không có ác ý với cố chủ, dù đối phương có học kém đến đâu, cô vẫn có thể đảm bảo giọng điệu của mình thật nhẹ nhàng.

Điều này không giống như việc dạy kèm bài tập về nhà cho con cái, cô được trả tiền.

Đường Nguyệt Thư sắp xếp cho Tô Nghiên Hoài một bài tập, sau đó rời phòng học đi tìm nhà vệ sinh.

Lúc rời khỏi phòng học liền nghe thấy âm thanh nói chuyện của đàn ông dưới lầu, hình như nam chủ nhân của nhà này đã trở về.

Khi cô ra khỏi phòng vệ sinh, tới gần ban công, thuận thiện đi vài bước ngắm phong cảnh bên ngoài một chút.

Chỉ có thể nói những khu nhà giàu ở xa trung tâm thành phố lại được ưa chuộng không phải không có nguyên nhân.

Chân trời treo trăng rằm.

Phía sau có tiếng bước chân, Đường Nguyệt Thư quay đầu lại.

Ban đầu cô nghĩ là cha mẹ của cậu nhóc kia hoặc người giúp việc người Philippines, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Paris có lẽ thực sự không lớn lắm.

Ồ, đây không phải là thần tài sao?