Xuyên Thư: Ta Công Lược Nam Chủ Không CP

Chương 43

Chiết Phong Độ xua tay, “Ngươi đi đi, có chuyện gì lạ thì báo cáo cho ta ngay lập tức.”

Suy cho cùng thì bây giờ Thương Huyền Tông đã bị mình thiêu rụi rồi, cần thời gian để xây dựng lại, tạm thời sẽ không gây ra sóng gió gì.

Sau khi Thẩm Ngọc Hòe đi rồi, Chiết Phong Độ nhìn Khúc Vô Ứng, “Ta muốn ngươi làm một chuyện giúp ta.”

Khúc Vô Ứng nói, “Mời tôn thượng nói.”

Chiết Phong Độ, “Ta cần ngươi tìm tung tích của một linh dược, mang tên Băng Thiên Huyết Liên.”

Dựa theo tình tiết ở đoạn sau của [BL Nhất Kiếm Trở Thành Người Được Ma Tôn Cố Chấp Yêu Chiều Nhất], sau khi Ma tôn và Dạ Phàm Trần song tu, tu vi của hắn khôi phục được hơn một nửa. Trong sách có nhắc đến một thứ linh thảo gọi là “Băng Thiên Huyết Liên”, có tác dụng tăng tốc độ chữa lành và trấn áp sát khí rất tốt. Nhưng trong nguyên tác không nói đến vị trí cụ thể và cách lấy linh thảo đó.

Theo tốc độ hấp thu kiếm khí trước mắt của mình, chẳng biết tới năm tháng nào hắn mới giải trừ được 100% phong ấn. Để không làm lộ chuyện tu vi của mình chưa hoàn toàn hồi phục, hắn chỉ đành giao chuyện này cho Khúc Vô Ứng mới yên tâm được.

Sau khi Khúc Vô Ứng nhận lệnh đi tìm Băng Thiên Huyết Liên thay Chiết Phong Độ, gã chưa vội đi mà cứ ngập ngừng nhìn Chiết Phong Độ, như có điều gì muốn nói.

Chiết Phong Độ nhướng mày, “Còn chuyện gì nữa?”

Khúc Vô Ứng bối rối, gã nhìn Chiết Phong Độ với ánh mắt sùng bái, kính trọng, “Tôn thượng… trời không phụ người có tâm, ta tin là chắc chắn ngài sẽ thành công!”

Chiết Phong Độ là người theo đuổi tình yêu đến nỗi không tiếc lẻn vào chính đạo, mấy ai có được lòng quyết đoán, dũng cảm và sáng suốt đến thế?

Tuy là Chiết Phong Độ không hiểu tại sao Khúc Vô Ứng lại thốt ra một câu không đầu không đuôi như thế nhưng hắn vẫn tự tin đáp:

“Tất nhiên rồi, đã bao giờ bản tôn thất bại đâu?”

Khúc Vô Ứng mỉm cười nhìn Chiết Phong Độ, khí thế này, phong độ này, tính cách bá đạo nhưng si tình này…

Không hổ là một người đàn ông dũng cảm theo đuổi tình yêu!



Sáng sớm hôm sau, bảy mươi hai chiếc thuyền tiên khởi hành về lại chỗ cũ.

Chiết Phong Độ đi lên thuyền với Cảnh Lam, từng nhóm đệ tử tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau, bầu không khí ồn ào náo nhiệt. Chỉ có một mình Dạ Phàm Trần ôm kiếm đứng ở đầu thuyền, gió nhẹ lướt qua sợi tóc bên thái dương và ống tay áo của y, bóng lưng kia hệt như một trúc thẳng tắp cao ngạo.

Chiết Phong Độ không nhịn được nhìn về phía Dạ Phàm Trần lâu hơn một chút, hỏi Cảnh Lam, “Đại sư huynh nhà các ngươi… luôn thích ở một mình sao?”

Cảnh Lam gật đầu, “Cường giả luôn cô độc mà…”

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết thì đã thấy Chiết Phong Độ đi về phía Dạ Phàm Trần, hắn ta vội vã gọi Chiết Phong Độ, “Này, Phong huynh, ngươi đi đâu đó?”

Cứu với…

Chắc không phải hắn muốn tới nói chuyện với đại sư huynh đó chứ?

Khi Chiết Phong Độ đến gần, Dạ Phàm Trần đã thấy được gương mặt ôn hòa với nụ cười của hắn, nhận ra đây là tán tu mà mình nhặt từ Thương Huyền Tông về:

“Tìm ta có chuyện gì?”

Chẳng biết tại sao, y có thể nhận ra gương mặt của Chiết Phong Độ một cách dễ dàng.

Dạ Phàm Trần có thể nhận ra một người mà y mới chỉ quen được vài ngày nhờ mặt – đúng là kỳ tích xuất hiện. Có lẽ là nhìn đẹp, trong tiềm thức y luôn cảm thấy đường nét trên gương mặt hắn nổi bật, phối hợp với nhau lại hài hòa hơn người khác một chút, thế nên mỗi lần gặp được “người đẹp” thì y có thể nhận ra đó là Chiết Phong Độ.

Chiết Phong Độ mỉm cười lắc đầu, “Không có chuyện gì cả, ta chỉ muốn nói chuyện với tiên quân.”

Thường thì hiếm khi có ai tới tìm Dạ Phàm Trần nói chuyện, nên y không biết phản ứng như thế nào.

Chiết Phong Độ, “Một mình tiên quân đứng ở đầu thuyền, đang nghĩ chuyện gì sao?”