“Đúng thế.” Chiết Phong Độ khẽ gật đầu nhìn ông ấy, “Khiến ngài chê cười.”
E là câu nói bật thốt từ miệng Thanh Viên đã vang vọng khắp phạm vi trăm dặm rồi. Lòng hắn nghĩ thầm, có khác gì học sinh xuất sắc của lớp chơi cùng bạn xấu rồi bị cha mẹ bắt quả tang không?
Lúc này, Dạ Phàm Trần nói, “Sư thúc.”
Từ trước tới nay Thanh Viên là người nhanh miệng, nổi tiếng “độc miệng” trong Tam Thanh Môn, nhưng bây giờ bị Dạ Phàm Trần gọi như thế, ông ấy mới vội vuốt râu ho khan, nói với Chiết Phong Độ, “Ta không có ý gì khác.”
Ông ấy nhìn nhầm à?
Mình chỉ mới nói tán tu này mấy câu mà tiểu sư điệt đã bênh vực hắn rồi?
Dạ Phàm Trần khác với những đệ tử Tam Thanh Môn khác, y được chưởng môn Thanh Quân tìm thấy khi đến tu luyện ở sau núi, lúc đó Dạ Phàm Trần còn là một đứa bé mới sinh, sau đó y đi theo bên cạnh Thanh Quân, lớn lên ở Tam Thanh Môn.
Thanh Quân phát hiện ra y vào một đêm gió lạnh tháng một, xung quanh đứa bé như sinh ra từ sương tuyết có một tầng kim quang nhàn nhạt, hệt như giáng xuống từ trời, vô tình lạc xuống cõi phàm trần – không ai biết cha mẹ y là ai.
Thế là Thanh Quân đưa y về Tam Thanh Môn, đặt tên cho y là “Dạ Phàm Trần”.
Từ nhỏ, Dạ Phàm Trần đã có thiên phú xuất chúng, vẻ ngoài lạnh lùng băng giá nhưng lại đáng yêu, các trưởng lão và chân nhân trong tông môn chứng kiến y lớn dần, nên rất thương yêu y – bao gồm cả Thanh Viên luôn độc miệng này.
Sau khi Dạ Phàm Trần bênh vực thay tán tu kia, ông ấy mới bất đắc dĩ im lặng.
Nghe xong, Chiết Phong Độ nhìn ông ấy rồi mỉm cười, “Ta không nghĩ nhiều đâu.”
Mới là lạ.
Dạ Phàm Trần nhắc đến chuyện quan trọng, “Sư thúc, sao mọi người lại bỗng nhiên tới đây?”
Vốn là y muốn đi điều tra tình hình cấm địa cho rõ ràng, sau đó mới báo cho tông môn biết, tránh trường hợp hỏng việc. Không ngờ các trưởng lão lại tới dây, còn khua chiêng gõ trống như thế, hay là bọn họ đã phát hiện ra điều gì rồi?
Thanh Viên nhíu mày, “Ngươi không biết sao? Bây giờ tất cả tông môn đang đồn là ma đầu kia chuẩn bị huyết tế ở cấm địa.”
Chiết Phong Độ, “…”
Sao hắn không biết là mình có đưa ra quyết định này? Chiết Phong Độ biết không có lửa làm sao có khói, chắc chắn là có người loan truyền chuyện hắn ở cấm địa cho người khác biết. Người biết hắn ở cấm địa chỉ có Dạ Phàm Trần và ba tên cấp dưới kia thôi.
Nghe những gì Thanh Viên nói, hắn có thể biết không phải Dạ Phàm Trần là người tiết lộ tin này, thế thì chỉ có ba tên cấp dưới “trung thành” mà thôi. Còn cụ thể là ai thì cũng không khó đoán, ngoài Thẩm Ngọc Hòe ra, ai còn nghĩ nhiều thứ phức tạp như thế được?
Dạ Phàm Trần nghe Thanh Viên nói rồi, cũng đáp, “Bọn ta cũng nghe thấy động tĩnh lạ nên mới tới đây, nhưng vẫn chưa gặp ma đầu kia, chỉ là ta phát hiện ra màn khí đen trong vực sâu này hơi lạ.”
Thanh Viên bước về trước, nhìn vực sâu như giếng cạn kia, bỗng nhiên trông ông ấy có phần nghiêm nghị, “Đây là tà sát do mãnh thú thượng cổ Chúc Cửu Âm để lại.”
Những người sau lưng ông ấy vừa nghe đến mấy chữ “Chúc Cửu Âm”, “tà sát”, ai nấy cũng đều giật mình.
Chiết Phong Độ nhướng mày, công pháp mà hắn tu luyện là dùng tinh phách Chúc Long để hòa tan vào máu thịt, có thể nói tà sát Chúc Long này liên quan chặt chẽ tới việc hắn khôi phục tu vi. Trong nguyên tác cũng có đề cập tới một phần nhưng đó là đoạn sau này rồi, cũng được viết nhằm mục đích phục vụ “sở thích” lạ lùng.
Hắn muốn hỏi Thanh Viên vài câu nên giả vờ không biết gì cả, “Hay đây là một thứ khó chơi nào đó?”
Thanh Viên nhíu mày thầm nghĩ tên nhóc này thật vô tri, ông ấy cáu kỉnh:
“Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ mãnh thú thượng cổ Chúc Long là thứ gì? Nó được biến thành từ hồng mông thiên địa, tất nhiên là sức mạnh của nó rất đáng sợ! Mấy trăm năm trước, nó từng khuấy cả giới tu chân long trời lở đất, từng thống trị màn đêm dài nhất, đến tám mươi mốt ngày khiến cây cối điêu tàn, vạn vật kêu khóc. Vô số tu sĩ tuyên chiến liên tục với nó nhưng đều chết dưới sức mạnh của nó. Cho đến khi Thái Thanh lão tổ dùng Vô Thượng Bảo Kiếm chiến đấu với Chúc Cửu Âm suốt bảy ngày bảy đêm, sau cùng mới chém chết được nó, hồn phách của nó bị nhốt dưới linh khí cổ…”