Khúc Vô Ứng vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình, nhìn mà ngơ ngác, gã không bao giờ nghĩ rằng Chiết Phong Độ lại nghĩ trăm phương nghìn kế giả làm người của chính đạo chỉ để tiếp cận kiếm tu này. Mà Chiết Phong Độ còn muốn mọi người phối hợp với hắn diễn một vở kịch trước mặt y.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm khi Khúc Vô Ứng còn sống, sao nhìn tình tiết câu chuyện lại có vẻ hơi giống…
Nam chính vốn là hoàng đế/ tướng quân/ Ma tôn/ Hầu gia/ tiên quân, lòng luôn thầm yêu một cô gái, nhưng vì thân phận cách xa/ khác biệt quá lớn nên hai người không thể đến được với nhau. Lúc này để tiếp cận cô gái mình yêu, nam chính sẽ cố ý tạo ra một thân phận giả. Bọn họ không mong những cô gái đó đáp lại tình cảm của mình, chỉ muốn ở cạnh một tấc không rời mà thôi.
Si tình, hùng mạnh, cô độc, bao dung, bảo vệ - đó là những từ chính xác nhất để hình dung bọn họ.
Khi Khúc Vô Ứng nghĩ tới đây, một “sự thật” đáng sợ khác như sắp trồi lên khỏi mặt nước…
Tại sao tôn thượng lại mất đi tu vi?
Tôn thượng mất đi tu vi thật sao?
Chuyện này có đơn giản như những gì gã nghĩ từ đầu không?
Có khi nào, có một khả năng là Chiết Phong Độ đã hủy diệt tu vi của mình chỉ để làm một người bình thường bầu bạn bên kiếm tu kia hay không? Nghĩ đến đây, gần như là Khúc Vô Ứng muốn rơi nước mắt (nếu gã có thể khóc).
Đúng là… quá nặng tình.
Không ngờ sau vẻ ngoài lạnh lùng tàn nhẫn của Ma tôn lại giấu một trái tim hừng hực như lửa thế kia. Hắn không màng tới chính tà hai phái, mà hắn dũng cảm truy tìm tình yêu của mình!
Đáng ca tụng, đáng rơi lệ.
Thấy Chiết Phong Độ và Dạ Phàm Trần đi vào con đường hầm, lòng Khúc Vô Ứng không nhịn được mà nghĩ, nếu sau này hai người bọn họ không ở bên nhau, e là gã cũng sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.
Trái ngược hoàn toàn với sự cảm động của Khúc Vô Ứng, sau khi Chiết Phong Độ và Dạ Phàm Trần đi rồi, Thẩm Ngọc Hòe lập tức ngừng “hộc máu, lại trở về vẻ lạnh lùng như trước. Nhìn lối vào nối liền với cấm địa, hắn ta khẽ nhíu mày.
Ngoài Chiết Phong Độ ra, không ai ở Thương Huyền Tông có tư cách bước vào cấm địa. Đó là nơi Chiết Phong Độ sẽ bế quan mỗi năm mươi năm một lần.
Mặc dù không ai biết khi Chiết Phong Độ bế quan, cụ thể hắn đã làm gì nhưng bọn họ có thể đoán được đại khái là công pháp mà Chiết Phong Độ tu luyện có liên quan tới ma vật bị phong ấn trong cấm địa. Nghĩ thế, Thẩm Ngọc Hòe càng nhíu mày sâu hơn, Chiết Phong Độ dẫn Dạ Phàm Trần tới cấm địa làm gì?
Hắn không đoạt xá thân thể của Dạ Phàm Trần, cũng không cướp nguyên thần của Dạ Phàm Trần đi, chẳng lẽ là…
Chiết Phong Độ muốn dùng Dạ Phàm Trần hiến tế ma vật đã bị vùi sâu trong cấm địa?
Hắn vừa phải giữ thân thể đầy đủ nguyên vẹn của Dạ Phàm Trần, còn không cho ai làm Dạ Phàm Trần bị thương, ngoài hiến tế người sống ra thì Thẩm Ngọc Hòe không hề nghĩ ra được khả năng nào khác.
Công pháp mà Chiết Phong Độ tu luyện kì lạ biết nhường nào, ma vật ở vực sâu trong cấm địa đáng sợ ra sao, một khi nó bị thả ra, sẽ tàn sát hàng loạt.
Từ khi Chiết Phong Độ xuất quan tới nay, Thẩm Ngọc Hòe luôn nghiêm khắc chấp hành từng mệnh lệnh, nhưng tiền đề là không ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân hắn ta. Thậm chí xử phạt Tả hộ pháp Đường Thu Minh và cấp dưới chính đạo đều là do hắn ta nghe được.
Nhưng thả ma vật ở sâu trong cấm địa kia thì khác.
Thẩm Ngọc Hòe phải mau chóng nghĩ cách tìm hiểu mục đích Chiết Phong Độ làm như thế. Tất nhiên là Thẩm Ngọc Hòe sẽ không lấy bản thân ra mạo hiểm, chuyện nguy hiểm như thế này phải để người khác làm.
Ngay sau đó, Thẩm Ngọc Hòe chợt biến mất, hóa thành một cô gái mặc áo tím thướt tha lả lướt, góc áo dính loang lổ, bị chém rách lung tung, bụi mù xám xịt và vết máu khô ở vạt áo như cho người khác thấy rõ là nàng ta vừa cố gắng thoát khỏi một trận chiến ác liệt. Chỉ khi nhìn vào đôi mắt kia mới thấy được vài phần sắc bén, không ai nghĩ rằng hắn ta chính là môn chủ Thương Huyền Tông.